Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1407 - Chương 1407: Thất Lạc

Chương 1407: Thất Lạc

- Cần phải giảm bớt lượng người đi qua xung quanh chúng ta, không thể ở bên ngoài được. Chúng ta cần phải vào phòng, nếu tìm được một căn phòng trống trải là tốt nhất. Nhưng cũng không thể phá bỏ đường lùi, để khi cần còn có hướng mà bỏ chạy. Khu chợ này không phải là một nơi tốt… Anh nhớ được, ở trong huyện còn có một trường tiểu học. Chúng ta đi qua bên kia.

Dương Gian vội vàng nói, hắn không muốn dùng cách thức lỗ mãng như người em họ.

- A.

Đúng lúc này, Lâm Tiểu Tịch đột nhiên rít lên một tiếng. Thân thể con bé dường như bị thứ gì đó khống chế, tự động lùi ra phía sau. Dường như ở trong đám người xung quanh có thứ gì đó đang túm lấy cô bé, không chịu thả. Sức lực của kẻ này rất lớn, không thể phản kháng lại.

Dương Gian còn chưa kịp ra tay cứu thì bóng dáng của con bé đã biến mất vào trong đám người đông đúc của khu chợ.

"Mình quá chậm?"

Dương Gian đưa tay ra túm, nhưng lại túm vào khoảng không. Sau đó bị một người có vóc dáng cao lớn chặn lại.

Khi tay hắn đụng phải người đàn ông cao lớn kia, hắn liền cảm giác được sự cứng ngắc, băng lãnh, đồng thời có một mùi hôi thối bay thẳng vào mặt.

Dường như thứ gì đó đang ẩn giấu ở trong bóng tối đã bị kích hoạt.

Cánh tay Dương Gian giống như chạm phải điện, nhanh chóng rụt về.

Là con quỷ kia...

Nhưng ngay khi hắn ý thức được đây là một giấc mơ, liền đưa mắt nhìn về phía đó. Tuy nhiên người đàn ông cao lớn kia đã biến mất trong biển người. Nó không hề tập kích hắn như tưởng tượng.

"Chết tiệt."

Dương Gian có cảm giác bản thân đang bị con quỷ trong giấc mơ đùa giỡn, có chút xấu hổ.

Mặc dù vừa nãy hắn đã không thể nào túm lấy cô bé Lâm Tiểu Tịch, nhưng vấn đề chính là bản thân hắn lại bị người đàn ông cao lớn kia dọa lui.

Chẳng lẽ hắn vẫn còn tồn tại sự hoảng sợ cùng sợ hãi hay sao?

- Đừng có chạy, tao muốn giết mày.

Lúc này, ở phía sau lưng hắn xuất hiện giọng nói của Tiểu Viên, trong tiếng cười hì hì của con bé trở nên có chút bệnh hoạn.

Dường như con bé đã tìm ra được thứ gì đó, vội vàng cầm dao gọt hoa quả xông vào trong đám người…

Dương Gian vội kêu:

- Đừng đi.

Nhưng không thể nào ngăn cản hành động của Tiểu Viên. Con bé quá quyết đoán, gần như không có một chút do dự. Chờ đến khi tiếng kêu của hắn vang lên thì con bé đã biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này Dương Gian chỉ biết trơ mắt nhìn lấy em họ và cô bé Lâm Tiểu Tịch biến mất ở giữa biển người trong khu chợ. Thậm chí hắn còn không kịp ngăn cản. Sở dĩ hắn không kịp ngăn cản không phải vì động tác hay phản ứng của hắn chậm lại, mà vì sự kiêng kỵ trong lòng của hắn.

Hắn đang kiêng kỵ trường hợp một trong hai người sẽ là quỷ, cho nên không dám đến gần bất kỳ ai. Để cuối cùng tình huống này xuất hiện.

Dường như, con quỷ này đã hiểu rất rõ bản thân hắn.

Càng lý trí, thì càng dễ sa vào bẫy của nó.

Còn giống như Tiểu Viên, ngây ngây ngốc ngốc, quên trước quên sau sẽ không bị nó nhắm vào. Dường như việc con bé cố gắng lao ra ngoài là một lựa chọn chính xác.

Nhưng trong lòng Dương Gian không dám khẳng định.

Trong lòng hắn cảm giác bất an đang tăng mạnh. Bởi vì lúc này bầu trời đã mưa lớn hơn, trước đó chỉ là mưa lất phất, rồi đến mưa nhỏ. Hiện tại coi như đã thành mưa vừa. Không những thế cảnh vật ở xung quanh cũng càng trở nên ảm đạm.

Bởi vì không mặc áo mưa, cho nên hiện tại toàn thân Dương Gian đều ướt đẫm. Nhưng hắn không cảm thấy lạnh, cũng không lo bản thân bản thân sẽ bị cảm hay sốt. Chỉ là hiện tại thời gian của giấc mơ đã trôi qua hơn một nửa.

Quỷ đã xuất hiện, nhưng hắn chưa tìm ra nó.

Nếu trước khi trời sáng mà hắn không thể nào giết con quỷ kia một lần, vậy hắn sẽ phải xong đời.

Bởi vì trời mưa lớn, nên lượng người trên chợ bắt đầu giảm đi một ít.

Nhưng vẫn còn có rất nhiều, chẳng qua không dày đặc như lúc trước mà thôi.

"Thôi, đi tìm em họ trước đã.”

Hít một hơi thật sâu, khiến khi không khí ẩm tiến vào trong bụng, kích thích tinh thần của hắn tỉnh táo lại không ít.

Sao đây có thể là một giấc mơ được, thứ này chẳng khác gì một thế giới chân thực, ngay cả cảm xúc cũng đều chân thực như vậy.

Khẽ phân biệt một chút phương hướng mà người em họ vừa mới rời đi, Dương Gian nhanh chóng đuổi theo. Hắn tránh né những người đang đi ngang qua ở trên đường, đồng thời đang truy tìm tung tích của Tiểu Viên, nếu có thể thuận tiện phát hiện ra cô bé Lâm Tiểu Tịch thì không còn gì tốt hơn.

Hắn xâm nhập vào trong khu chợ, xung quanh hai bên đường đều có rất nhiều người bán hàng rong.

Dương Gian nhìn qua một vài món đồ được bày biện trong một gánh hàng rong. Kiểu dáng của những món đồ này đều khá cũ, như sài đao, liêm đao, cây kéo các thứ. Sau khi nghĩ kỹ lại, hắn không chút do dự mà cầm lấy một con dao để phòng thân.

- Cậu còn chưa đưa tiền.

Người bán hàng mang mũ rộng vành, ngồi cúi đầu ở đó khẽ nói.

Hả?

Con ngươi Dương Gian co lại, hắn không ngờ được là người bán hàng ở trong giấc mơ lại có thể nói chuyện. Không lẽ đây không phải là người do quỷ biến hóa ra.

- Nếu cậu không có tiền thì tôi không thể bán đồ cho cậu được.

Người bán hàng kia thấy Dương Gian không đưa tiền, liền giơ tay nhanh chóng túm lấy cổ tay của Dương Gian.

Dương Gian kháng cự, hắn cảm thấy bản thân hẳn nên bạo lực một chút, vừa đâm chết mấy thứ quỷ quái ở trong giấc mơ vừa trở nên mạnh mẽ hơn.

Đương nhiên nguyên nhân động thủ là vì hắn muốn ép mua ép bán.

Nhưng khi hắn nhìn thấy cánh tay đang túm lấy cổ tay của hắn, cả người lập tức ớn lạnh. Bởi vì đó là một bàn tay đầy nếp nhăn của ông lão, đồng thời còn mọc đầy thi ban, kéo dài vào trong ống tay áo.

Đồng thời kiểu dáng của ống tay áo mà người này mặc, là một bộ trường bào cũ kỹ.

Không đợi cho người bán hàng này ngẩng đầu, Dương Gian đã biết người ngồi bán dao ở chỗ này là con quỷ nào.

Quỷ gõ cửa.

Lúc trước hắn từng giam giữ lão tại thành phố Kobe, nên có thể nói là không thể quen thuộc hơn được nữa. Không ngờ được, lão ta cũng xuất hiện ở bên trong giấc mơ.

Ánh mắt hơi động.

Dương Gian không biết liệu bản thân có nên cầm dao giết chết ông lão này không. Nhưng nếu con quỷ gõ cửa này phát sinh biến hóa quỷ dị, vậy hắn chắc chắn sẽ phải chết ở chỗ này.

Bình Luận (0)
Comment