Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1411 - Chương 1411: Thức Dậy

Chương 1411: Thức Dậy

Lúc này đang nằm trên mặt đất, Dương Gian đã cảm thấy được cái gì gọi là sinh mệnh trôi đi.

Giấc mơ này cực kỳ chân thực, có thể nói nó không khác gì so với thực tế. Người ở trong này sẽ cảm giác được đau đớn, cảm thấy mệt mỏi và hưng phấn… Đương nhiên cũng sẽ cảm nhận được cái chết.

"Mình đã phạm phải sai lầm rồi."

Lúc này Dương Gian chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào không mặt quỷ dị và lạ lẫm kia. Hắn muốn giết con quỷ này, nhưng lại bất lực.

Nó chính là con quỷ bên trong giấc mơ.

Nhưng hiện tại hắn phát hiện ra điều này hơi muộn. Trước đó hắn đã rơi vào một lối suy nghĩ theo quán tính, cứ cho rằng con quỷ đang ẩn núp ở bên trong những thứ kia. Thật tình hắn không biết những thứ đó đều là thứ mà con quỷ dùng để quấy nhiễu sự chú ý, đồng thời ảnh hướng đến phán đoán của hắn.

Ngược lại người khiêng quan tài không chút thu hút nào lại là quỷ, nó đã che dấu rất tốt.

Lúc này con quỷ đang đứng yên tại chỗ, nằm ngoài phạm vi năm mét tính từ Dương Gian.

Nó cứ thế đứng chờ đợi ở đó, chờ đến khi Dương Gian chết đi, chứ không hề làm cái gì hết.

Nếu không có chuyện bất ngờ nào xảy ra thì tí nữa, Dương Gian đang nằm trên mặt đất sẽ phải chết ở bên trong giấc mơ. Còn sau đó ở trong thực tế hắn sẽ xảy ra chuyện gì thì không ai biết. Mặc dù không chắc sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ai dám cược. Bởi vì đây không phải là một cơn ác mộng bình thường, mà là ác mộng linh dị.

"Nếu còn tiếp tục như vậy nữa mình nhất định sẽ thua… Hiện tại mình đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động. Thương thế cũng càng ngày càng nặng. Biện pháp duy nhất vào lúc này chính là có người khác xuất hiện, phát hiện ra con quỷ bên trong giấc mơ này và nhanh chóng giết chết nó, để kết thúc cơn ác mộng. Nếu không mình sẽ không có bất cứ cơ hội xoay chuyển tình thế nào nữa."

Lúc này Dương Gian cũng không kinh hoảng, cho dù hiện tại hắn sắp chết đến nơi rồi, nhưng vẫn tỉnh táo, vẫn phân tích rõ đầu đuôi mọi chuyện.

"Đặt hy vọng của mình lên thân người khác đúng là một hành động cực kỳ ngu xuẩn. Nhưng với tình thế trước mắt của mình, việc mà mình làm cũng chỉ có như vậy. Hoặc là đánh cược, sau khi ngự quỷ nhân chết ở trong giấc mơ vẫn còn có thể sống sót."

Ngoài ra hắn không còn bất cứ biện pháp nào nữa.

Thời gian cứ thế dần trôi qua.

Khi ý thức của Dương Gian bắt đầu trở nên mơ hồ, mí mắt rất nặng, như muốn đóng chặt lại.

Bản thân hắn cũng hiểu, lần này hắn thua không hề oan uổng một chút nào. Tất cả chỉ là vì hắn đã bị mất đi thân phận ngự quỷ nhân. Sau khi mất đi năng lực của quỷ, hắn không thể nào thích ứng với thân phận của một người bình thường. Chính vì thế mới xảy ra một loạt chuyện ngoài ý muốn rồi dẫn đến kết quả này.

Ngay khi Dương Gian sắp sửa phải chết ở trong giấc mơ này.

Trong lúc mơ hồ.

Một tiếng bước chân đột nhiên xuất hiện.

Tiếng bước chân này rất nhỏ, có xa có gần, nhưng dần dần chủ nhân của tiếng bước chân kia đã đến bên cạnh Dương Gian.

"Là quỷ hay sao?”

Trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ như vậy, nhưng thân thể đã không thể động đậy được nửa. Chỉ có thể duy trì một vài ý thức mơ hồ, ngay cả mắt cũng không thể mở được.

Không chờ cho hắn suy nghĩ nhiều.

Người đang tiếp cận đột nhiên túm lấy cánh tay còn lại của hắn, rồi kéo thân thể của hắn lê lết trên đường, rời khỏi khu chợ này.

Mưa càng ngày càng lớn.

Lúc này đã là cơn mưa to, bên trong không gian tăm tối, nhưng hạt mưa màu đen giống như đã thẩm thấu hết toàn bộ không gian. Khiến không khí trở nên cực kỳ ẩm ướt, đục ngầu, cùng một cỗ hàn ý không thể hiểu xộc thẳng lên đầu Dương Gian.

Lạnh.

Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa từng có lại cảm giác này, nhưng khi Dương Gian sắp chết hắn lại có lại được.

Một cảm giác thống khổ, nhưng đã từ lâu rồi hắn chưa có được.

Nếu ở trong thời điểm bình thường, có lẽ hắn sẽ tỏ ra cực kỳ vui mừng. Nhưng người quỷ dị đang tiếp cận kéo hắn đi đâu thì kéo.

Khí lực của người này rất lớn, thân thể của một người trưởng thành lại như một món hàng hóa ở trong tay của người này vậy, có thể tùy tiện lôi kéo.

"Người này không phải quỷ, bởi vì cảm giác khác với lúc trước. Cũng không phải là Tiểu Viên, càng không phải là cô bé Lâm Tiểu Tịch kia, vậy người này sẽ là ai? Là một người nào đó bên trong giấc mơ hay sao?"

Trong đầu Dương Gian xuất hiện nghĩ như vậy, hắn định mở mắt ra nhìn xem.

Nhưng không thể làm được.

Mặc dù hắn đã cố hết sức, nhưng không thể nào cử động mí mắt, dù chỉ một chút, căn bản nó không còn nghe theo sự điều khiển của hắn nữa.

Không biết người này đã kéo Dương Gian đi được bao lâu, bởi vì trong quãng thời gian đó hắn đã bị hôn mê. Vốn hắn cứ nghĩ là bản thân sẽ bị hôn mê như vậy vĩnh viễn, nhưng không ngờ được là hắn còn có thể tỉnh lại.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn đã tỉnh táo lại, giống như hồi quang phản chiếu.

Giống như tinh thần đã được khôi phục lại hoàn toàn.

Cuối cùng, Dương Gian cũng có thể mở được hai mắt. Hắn không suy nghĩ vì sao bản thân lại còn có thể sống sót. Mà cố gắng dò xét tình hình xung quanh.

Trong lúc bất tri bất giác.

Hắn đã đi đến trước cửa thôn.

Lúc trước hắn đã đi theo người em họ Tiểu Viên và cô bé Lâm Tiểu Tịch. Cả ba cùng nhau rời thôn, không nghĩ sau khi đi vòng vèo một hồi, hắn lại trở về.

Nhưng hắn không nhìn thấy được bộ dạng của người vừa mới kéo hắn về. Bởi vì hiện tại hắn nằm một mình trước cửa thôn.

Vết thương vẫn đang liên tục chảy máu như trước. Chiếc đinh đóng quan tài bị con quỷ trong giấc mơ đâm vẫn còn nằm trên bụng. Toàn bộ mọi thứ không hề có sự thay đổi nào. Nhưng không biết vì sao hắn lại không chết. Theo lý mà nói, hắn đã phải chết ở bên trong giấc mơ này rồi mới đúng.

Hay là mấy con quỷ trong người của hắn vẫn còn có tác dụng. Nên những thương thế vốn dĩ có thể khiến cho người bình thường phải chết, lại không thể nào giết chết được hắn?

Hoặc là người vừa kéo hắn đã động chân động tay cái gì đó.

Nếu đã là giấc mơ, vậy bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu có thể nắm giữ được một vài bí quyết ở bên trong giấc mơ, việc giữ cho một người nào đó không chết cũng là chuyện có thể làm được.

Bất chợt.

Dương Gian cảm giác được ở trên mặt truyền đến một loại cảm giác kỳ quái nào đó. Dường như đang có một bàn tay vô hình đang sờ sờ lấy mặt của hắn.

Một giây sau.

Giữa đêm khuya, ở bên trong một căn phòng trên tầng hai của căn nhà cũ tại thôn Mai Sơn.

Dương Gian đang nằm ở trên giường đột nhiên mở to hai mắt, hai mắt hắn hơi đỏ, mang theo một chút quỷ dị, giống như nó đang phát sáng ở bên trong bóng đêm vậy. Nhưng sau đó, loại dị thường này đã nhanh chóng biến mất, không, phải nói là ánh mắt đã khôi phục lại bình thường.

Bình Luận (0)
Comment