Lúc này Dương Gian đã cảm giác được dấu hiệu khôi phục lại của mắt quỷ.
Nhưng sau khi hắn tỉnh táo lại, loại cảm giác này lại lập tức biến mất.
Đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, toàn thân Dương Gian đổ đầy mồ hôi lanh. Tim đập loạn, thở hổn hển. Đã tỉnh lại được một lúc rồi nhưng hắn vẫn không có cách nào khôi phục lại tâm tình.
Trở lại hiện thực từ trong cơn ác mộng, hắn lại có một loại cảm giác không được chân thực.
Dường như ở trong đó mới là hiện thực, còn đây lại là giấc mơ của hắn. Toàn bộ tâm tình mà hắn cảm nhận được ở trong giấc mơ đồng loạt bạo phát cùng một lúc, khiến cho trong lúc nhất thời Dương Gian không thể nào thích ứng kịp.
Giang Diễm đang nằm ở cột bên cũng bị đánh thức, cô ôm lấy cổ của Dương Gian rồi nói:
- Sao vậy, có phải là mới gặp phải ác mộng đúng không? Trước kia cũng từng xảy ra rồi, cũng không phải là lần đầu tiên. Cậu tranh thủ thời gian nằm xuống nghỉ ngơi tiếp đi. Hiện tại đã là nửa đêm rồi, tôi rất buồn ngủ. Với lại ngày mai còn phải đi ăn tiệc nữa, cũng không biết là người họ hàng nào của cậu đãi khách.
Dương Gian không thèm quan tâm đến những lời hành động nói, hắn đưa tay sờ sờ lên bụng, nhưng không hề cảm nhận được đau đớn và sự tồn tại của vết thương.
Hắn thực sự đã rời khỏi giấc mơ.
Sau đó hắn khẽ sờ sờ lên mặt, rồi sờ cánh bàn tay tinh xảo của Giang Diễm. Vừa này không có cảm giác như thế này.
- Vừa nãy cô có nằm mơ không?
Sau một hồi hít thở, Dương Gian đã khôi phục lại được sự tỉnh táo. Hoặc là do mấy con quỷ trong thân thể lại bắt đầu ảnh hưởng, khiến hắn có thể khôi phục lại trạng thái như trước kia.
Ở bên trong căn phòng tối đen như mực, Giang Diễm hơi lắc đầu:
- Không, tôi không nằm mơ. Vừa rồi tôi thấy cậu đang gặp phải ác mộng, trên người không ngừng toát ra mồ hôi lạnh khiến tôi phải lo lắng một đêm. Vừa nãy là tôi đang lau mồ hôi cho cậu đó. Cũng vì sợ cậu sinh bệnh nên tôi vẫn ôm cậu để ngủ. Cậu nhìn mà xem, chiếc khăn tôi mang đến để lau mồ hôi cho cậu đã bị ướt nhẹp mấy lần rồi. Không biết cậu lấy đâu ra mà có nhiều mồ hôi như vậy không biết nữa.
- Hiện tại cậu có cảm thấy khát nước không? Ở chỗ này của tôi còn có nước.
Vừa nói, cô vừa lôi một bình nước từ trên chiếc tủ ở đầu giường và đưa cho hắn.
Dương Gian cũng không khách khí, tiếp lấy, sau đó mở ra và uống hết sạch.
Nhưng không phải do hắn cảm thấy khát nước, mà thân thể của hắn cũng không xuất hiện tình trạng bị thiếu nước. Tuy nhiên đúng là thân thể của hắn đã bị ướt sũng vì mồ hôi lạnh.
Lạch cạch.
Sau khi uống hết bình nước, Dương Gian liền ném chiếc bình ra ngoài. Sau đó hắn lạnh lùng nói:
- Thôn này không hề bình thường một chút nào, không, phải nói là xung quanh khu vực này không bình thường. Nhất định có một chuyện linh dị không thể nhìn thấy đang xảy ra. Chỉ là chuyện linh dị này quá bí ẩn nên không xuất hiện động tĩnh lớn.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta đi khỏi đây đi, dẫn theo bác gái đi cùng, trở về thành phố Đại Xương.
Giang Diễm hoảng sợ nằm co ro trong ngực của Dương Gian.
Đối với cô mà nói, điều đáng sợ nhất chính là chuyện linh dị.
Dương Gian nói:
- Có lẽ việc rời đi khỏi đây không phát huy được nhiều tác dụng. Tôi cảm thấy bản thân đã bị quỷ để mắt đến. Nhưng cô chưa trở thành mục tiêu, mẹ của tôi ở chỗ này lâu như vậy nhưng cũng không trở thành mục tiêu của nó. Nếu quỷ nhắm đến toàn bộ người ở trong thôn và giết hết bọn họ, thì thôn làng đã biến mất từ lâu rồi. Cho nên cô không cần phải khẩn trương quá. Trước tiên cứ ở lại thêm mấy ngày đi.
Hắn sẽ không bỏ chạy ngay như vậy được.
Bởi vì hắn cần phải tìm ra nguyên nhân và xử lý chuyện này.
Với lại giấc mơ này cực kỳ quỷ dị, không thể nào hiểu nổi. Hắn cũng không muốn bản thân bị nhốt mãi ở bên trong giấc mơ này, liên tục phải chiến đấu cùng với lệ quỷ.
"Trời vừa sáng mình cần phải đi xem ba nơi mà cha mình để lại, thử xem có tìm ra được manh mối gì đó hay không. Ngoài ra, trong quãng thời gian này mình tuyệt đối không được ngủ, hoặc có ý định muốn ngủ."
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.
Nếu đây thực là chuyện linh dị của quỷ ác mộng, vậy dựa theo những gì mà website đưa ra, không ngủ sẽ có thể tránh né được thứ này.
Lần trước là do hắn không cẩn thận, nhưng hắn sẽ không để cho chuyện tương tự như vậy xảy ra thêm bất cứ lần nào nữa.
Dù sao với tình trạng thân thể hiện tại của hắn, không ngủ mười này cũng chẳng sao, sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi trải qua cơn ác mộng, Dương Gian không dám ngủ, đồng thời hắn cũng thu hồi quỷ ảnh vào trong thân thể.
Chiếc bóng đi theo hắn đã biến mất, ngay lúc này hắn đang chủ động tiếp nhận ảnh hưởng của lệ quỷ.
Ở trong trạng thái này Dương Gian sẽ cực kỳ tỉnh táo, không biết mệt mỏi. Đồng thời áp chế được tình cảm xuống mức thấp nhất, thậm chí bằng không, cực kỳ lạnh lùng, không hề giống với một người sống.
Nếu là lúc bình thường, hắn sẽ không làm như vậy.
Nhưng hiện tại Dương Gian lại không dám chắc, liệu sau nửa đêm hắn còn tiến vào bên trong giấc mơ kia một lần nữa hay không.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Sáng ngày hôm sau, tiếng gà trống ở trong thôn bắt đầu gáy vang.
Dương Gian ngồi tĩnh tọa ở trên giường hơn nửa đêm, ngoài ra hắn thậm chí còn không hề nhắm mắt.
Còn ở bên cạnh, Giang Diễm đã sớm không chịu nổi mà ngủ mất. Hơn nữa trong lúc ngủ còn phát ra tiếng ngáy. Mà cũng phải thôi, dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường, không hề bị lực lượng linh dị ảnh hưởng. Nên đến lúc ngủ vẫn phải ngủ vì không chịu nổi.
Bị tiếng gà gáy buổi sáng của thôn hấp dẫn.
Dương Gian nhìn thấy trời bên ngoài đã hửng sáng, nên mới rời giường và ra khỏi phòng.
Hắn chuẩn bị đi xuống dưới rồi ra ngoài thôn dạo một vòng, đồng thời đến ba vị trí khả nghi ngày hôm qua để xem xét tình hình.
Nhưng khi Dương Gian chuẩn bị rời khỏi tầng hai, hắn chợt phát hiện ra cửa của căn phòng sát vách đang bị mở.
Cánh cửa gỗ hơi phai màu không mở ra hoàn toàn, mà chỉ hé có một nửa.
Mặt Dương Gian trở nên ngưng trọng, hắn đi qua đó, rồi ngó nghiêng nhìn vào bên trong.