Tất cả vẫn là bộ dạng như ngày hôm qua hắn nhìn thấy.
Ở bên trong căn phòng trống rỗng, không có gì, chỉ có một chiếc bàn gỗ tạo thành một linh đường khá thô sơ. Trên linh đường đặt di ảnh cha của hắn, bức di ảnh trắng đen này có dung mạo giống với Dương Gian. Chỉ là người bên trong ảnh khá khỏe mạnh và hơi ngăm đen, không giống với biểu cảm âm trầm, lạnh lùng của hắn.
"Rõ ràng ngày hôm qua mình đã đóng cửa rồi mà. Mặc dù không khóa lại nhưng không thể nào có chuyện nửa đêm bị gió thổi ra như này được. Cũng không thể nào là chuột hay chó mèo các thứ mở ra, nhất định là có người đã mở cửa.”
"Kể từ khi tỉnh lại khỏi giấc mơ đến giờ, mình đều thức, không hề ngủ. Như vậy không thể nào có chuyện ở trong quãng thời gian này có ai đó lên trên này và mở cửa.”
"Như vậy khả năng duy nhất chính là… Ở bên trong phòng có cái gì đó.”
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe, nhanh chóng lập luận và bài trừ những khả năng không thể, sau đó trực tiếp xác nhận được vấn đề.
Hắn đi vào bên trong căn phòng này một lần nữa.
Có lẽ ngày hôm qua hắn kiểm tra chưa đủ cẩn thận, cho nên hôm nay hắn muốn kiểm tra lại một lần nữa.
Lúc này, Dương Gian không keo kiệt nữa, lập tức sử dụng đến mắt quỷ.
Nếu đã làm thì dứt khoát một chút, hắn mở quỷ vực ra, sau đó bao phủ toàn bộ thôn làng.
Trong nháy mắt.
Bầu trời biến thành màu đỏ, ở bên trong thôn, toàn bộ tiếng gà gáy, chó sủa đều đồng loạt biến mất, trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Người bình thường chắc chắn không thể nào biết được bản thân đang ở bên trong quỷ vực, bởi vì nơi mà bọn họ đứng không có bất cứ khác biệt nào đối với hiện thực.
Do Dương Gian không thay đổi hiện thực, bọn họ không thể nào cảm nhận được.
Nhưng căn phòng này...
Sắc mặt Dương Gian trở nên âm trầm.
"Vẫn không có vấn đề gì?"
Ở bên trong quỷ vực, hắn đã thay đổi một vài thứ gì đó, thậm chí còn thử làm một vài việc. Cho dù là tấm di ảnh của cha hắn, hắn cũng đều mạo hiểm kiểm tra, nhưng không hề tìm ra được bất cứ điều khả nghi nào.
"Nếu bên trong căn phòng này không có vấn đề gì. Như vậy chỉ còn một khả năng, đó chính là trong đoạn thời gian mình đi vào trong giấc mơ. Căn nhà cũ này đã phát sinh chuyện gì đó, chỉ là trong đoạn thời gian đó mình không ở trong trạng thái tỉnh táo nên không nhận biết được.”
Sau một hồi trầm ngâm nhưng không có được kết quả mong muốn.
Dương Gian quyết định thu hồi quỷ vực, mặc dù hiện tại việc mở ra quỷ vực không khiến cho mắt quỷ có dấu hiệu khôi phục lại. Nhưng nếu có thể không cần sử dụng đến lực lượng lệ quỷ thì hắn sẽ cố gắng không sử dụng đến. Bởi vì nó không phải là siêu năng lực, mà mỗi lần dùng đều sẽ phải trả giá bằng sinh mạng của hắn.
Trước khi đóng lại quỷ vực, hắn đã biến mất khỏi căn phòng này.
Sau đó Dương Gian đã xuất hiện tại một chỗ nằm ở phía nam của thôn.
Phía nam thôn có một ao cá, trước kia ao cá này là lưu vực phụ cận của một con sông. Nhưng sau đó được người cải tạo nên mới hình thành hồ cá. Mà người làm ra điều này đương nhiên là cha của Dương Gian.
Nước bên trong hồ cá rất trong.
Trước kia, khi muốn lấy nước để tưới tiêu cho một số thử ruộng gần đây, người ta đều chạy đến hồ cá để lấy nước. Có thể nói cái hồ cá này giống như một hồ trữ nước tự nhiên vậy. Mặc dù hiện tại nó chẳng tính là gì to tát cho lắm. Nhưng ở cái thời đó, hồ cá này đã khiến không biết bao nhiêu người phải nhìn mà phát thèm.
Hôm qua Dương Gian đã hỏi qua mẹ của hắn rồi.
Lúc trước, sau khi chuẩn bị xong hồ cá này, cha của hắn có nuôi cá một đoạn thời gian. Nhưng sau đó vì không tạo ra thu nhập kinh tế nên đã bị vứt bỏ. Kể từ đó về sau, cha của hắn không quan tâm cũng chẳng hỏi đến chỗ này nữa. Mặc kệ và để cho người thân trong thôn hay họ hàng thân thích mượn sử dụng.
Sau khi nghe xong, hắn có cảm giác cha hắn đang thực hiện hành vi bại gia tử một cách cực kỳ đường hoàng.
Lúc này Dương Gian đang ở bên cạnh của hồ cá.
Do thời gian trôi qua khá lâu, nên diện mạo xung quanh đã thay đổi không ít. Khi hắn còn bé, xung quanh chỗ này toàn là cỏ dại, phủ kín một vùng xanh ngát. Nhưng hiện tại hồ nước đã bị thu nhỏ lại một chút, đồng thời nước bên trong hồ cũng không còn trong xanh như trước mà có hơi đục.
Hắn đang quan sát hồ cá mà cha hắn lưu lại.
Khá bình thường, không có gì lạ. Nó không khác với mấy hồ cá ở nông thôn lắm, không tồn tại bất cứ thứ cổ quái nào.
"Cá bên trong hồ quá ít, hồ nước quá bình tĩnh.”
Chỉ mới đứng có một lúc mà Dương Gian đã đưa ra được kết luận này.
Bởi vì hiện tại đang là lúc sáng sớm, ở bên trong hồ cá kiểu gì cũng sẽ có cá nổi lên, thậm chí là cả nhảy lên trên mặt nước. Nhưng chiếc ao cá trước mắt hắn lại quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị, không có gợn sóng, giống như một chiếc đầm chết. Nhưng với bộ dạng mà hắn thấy của chiếc hồ thì đâu thể có khả năng đó.
Dù một chiếc ao cá không hề ném thức ăn vào, vài chục năm trôi qua nó cũng sẽ có sinh cơ bừng bừng.
Dương Gian ngồi xổm xuống, thò tay vào trong hồ nước, ngay lập tức một cỗ khí tức âm lãnh xuất hiện, men theo da thịt của hắn xộc thẳng vào trong.
Lúc này, sắc mặt hắn khẽ biến, nhanh chóng rụt tay về.
"Nhiệt độ của nước bên trong hồ quá thấp, không thích hợp cho bất cứ loại cá nào sinh sống. Dù có thể sinh sống thì tốc độ sinh sôi và phát triển của chúng sẽ không nhanh. Cho nên đây chính là nguyên nhân khiến cho nó không thể nào trở thành một chiếc hồ nuôi cá. Mà trở thành một chiếc hồ vứt bỏ, chỉ có mỗi tác dụng là chứa nước."
"Khá kỳ lạ?”
Dương Gian trầm ngâm một lúc, sau đó hắn lập tức mở ra một con mắt quỷ dị màu đỏ, rồi thăm dò vào sâu trong lòng hồ.
Hắn không cần sử dụng quỷ vực, bởi vì mắt quỷ của hắn đã là một thứ rất đặc biệt.
Bóng đêm không thể nào ngăn cản tầm mắt của nó, thậm chí nó còn có thể nhìn xuyên qua tường. Nếu đặc tính này tiếp tục phát triển lên thì đó chính là quỷ vực.
Toàn bộ nước trong hồ bị Dương Gian bỏ qua, hắn đang tìm kiếm một vài thứ quỷ dị có thể tồn tại ở bên trong hồ.