Càng xuống sâu nước lại càng đục ngầu, thậm chí độ đục của nước đã đạt đến một mức không bình thường. Bởi vì loại đục ngầu kia để lộ ra một tia khí tức quỷ dị. Mặc dù hồ cá khá sâu, nên rất khó nhận ra. Nhưng mắt quỷ của Dương Gian lại có thể nhìn thấy, bởi vì nước đục ngầu này đã ảnh hưởng đến mắt quỷ của hắn.
"Phía dưới hồ nước có thứ gì đó.”
Dương Gian nhìn về khu vực sâu nhất ở trong hồ, hắn không biết đó là thứ gì, chỉ biết mắt quỷ của hắn không thể nhìn thấy nó.
"Quả nhiên là có cái gì đó. Người cha kia của mình nghĩ gì mà lại đào một hồ cá rồi chôn thứ này phía dưới? Nếu muốn chôn xuống sâu thì vì sao lại không đào một cái hố thật sâu rồi bỏ vào mà lại hao tâm tổn sức làm một cái hồ như này chứ?”
“Hay là cha mình cảm thấy việc nhét nó ở phía dưới đáy của ao cá sẽ an toàn hơn một chút.”
Đúng là khó hiểu.
Nhưng theo bản năng, hắn có thể phát hiện ra được, khu vực đang bị bùn bao phủ kia chắc chắn có liên quan đến chuyện linh dị.
Còn về việc liệu nó có nguy hiểm hay không thì hiện tại Dương Gian chưa thể kết luận.
Nhưng khả năng xuất hiện nguy hiểm sẽ là không cao.
Dù sao chiếc ao cá này cũng đã tồn tại mấy chục năm rồi. Nếu muốn xảy ra vấn đề thì cũng không cần gì phải chờ đến ngày hôm nay.
Toàn bộ người dân ở trong thôn đều có thể sống tốt, điều này đã đủ để chứng minh toàn bộ mọi thứ rồi.
Sau một hồi quan sát, mắt quỷ của Dương Gian không thể nào nhìn thấy rõ được thứ bên trong. Nên hắn đành nghĩ cách để vớt thứ này lên.
Hắn không sử dụng quỷ vực, mà cởi bao tay ra, sau đó đặt cánh tay mày đen và cứng ngắc kia vào trong hồ nước.
Bên trong hồ nước hơi đục ngầu bắt đầu xuất hiện từng bàn tay màu xanh đen như của người chết. Những bàn tay này xuất hiện lít nha lít nhít, khiến người ta tê dại cả da đầu. Nhưng sau một hồi tiếp xúc, nhưng bàn tay giống của người chết này lại chìm xuống phía dưới, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Những bàn tay màu xanh đen kia khẽ ngọ nguậy ở dưới nước, khiến đông bùn bị đảo lộn.
Sau đó thứ bị đống bùn bao phủ dần dần lộ ra ngoài.
Không đến một lúc, đống bùn kia bị nước rửa trôi đi, khiến thứ bên trong dần dần lộ ra hình dáng của nó.
Đó là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ.
Vì bị ngâm quá lâu dưới nước nên nó đã bị hư thối và có màu đen. Nhưng vẫn còn hoàn hảo, không có một chút tổn hại. Không biết chiếc hộp này được làm từ loại gỗ đặc thù nào, hay là vì bên trong nó chứa một vài thứ quỷ dị nên tạo ra kết quả như vậy.
"Đây chính là bí mật mà cha mình đã để lại. ?”
Ánh mắt Dương Gian hơi trầm xuống.
Sở dĩ vừa nãy hắn sử dụng bàn tay quỷ để vớt thứ này lên là vì cẩn thận. Dù sao bàn tay quỷ cũng có được năng lực áp chế quỷ, nên một khi xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, hắn sẽ có thể ứng phó được kịp thời.
Nhưng khi hắn cầm thứ này lên, mực nước của toàn bộ ao cá thấp xuống khoảng chừng nửa mét, đây là điều khiến cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.
"Mình có nên mở nó ra để xem không?”
Sau khi không phát hiện ra bất cứ điều dị thường nào, Dương Gian liền cầm lấy chiếc hộp gỗ này.
Chiếc hộp này có chút nặng, chắc chắn ở bên trong có chứa thứ gì đó.
Nhưng có một chuyện mà Dương Gian không hề để ý đến. Đó chính là ngay khi hắn cầm chiếc hộp này lên. Bóng dáng Dương Gian đang được phản chiếu dưới hồ đột nhiên nghiêng đầu sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn. Hai con mắt của hắn trở nên trống rỗng, quỷ dị, giống như một con lệ quỷ đang ẩn núp dưới mặt nước.
…
"Bản thân chiếc hộp này không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc hộp làm bằng gỗ bình thường, cũng không dùng đến vàng… Là do khi đó cha mình nghèo quá nên điều kiện không cho phép. Hay là mức độ uy hiếp của thứ bên trong không cao, vì vậy mới không cần dùng đến vàng để giam giữ."
Dương Gian cầm chiếc hộp gỗ ở trong tay, quan sát từ đầu đến cuối rồi hơi suy tư.
Thứ này chắc chắn có điều gì đó quái lạ, đây là điều hiển nhiên không cần phải nghi ngờ.
Nhưng nó lại không tạo ra chuyện linh dị, đây là một điều khiến hắn có cảm giác không thể tin nổi.
Hắn muốn mở ra để nhìn, nhưng lại sợ hành động của bản thân sẽ phá vỡ một loại cân bằng nào đó, dẫn đến một số chuyện không thể ngờ xảy ra.
Dù sao thứ này cũng được cha hắn chôn rất sau. Nhìn bộ dạng thì có vẻ ông ấy không muốn bị người khác phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:
"Nhưng nếu đã đào được rồi và còn không mở ra để nhìn thì chỉ sợ mình sẽ không cam tâm."
Hắn nhìn qua hai bên.
Xung quanh không có một ai.
Nhưng là vì ổn thỏa, hắn lập tức mang chiếc hộp gỗ này đến một nơi hoang vắng, cách xa thôn. Để nếu thứ này có xảy ra vấn đề hay bộc phát chuyện linh dị thì nó cũng không bao phủ luôn cả thôn. Ít nhất hắn cũng phải đi đến một chỗ tương đối an toàn thì mới được mở, bởi vì người trong thôn đều là họ hàng thân thích, anh em bạn bè của nhà hắn.
Mặc dù bình thường, mối quan hệ với bọn họ không tốt lắm, nhưng hắn cũng cần phải chịu trách nhiệm đối với hành động của bản thân.
Dương Gian lập tức rời khỏi chỗ này.
Nhưng hắn không có chú ý đến là chiếc bóng ở trong nước của hắn khẽ ngừng lại một lúc. Ở giây đầu tiên cái bóng đứng yên, không có bất cứ động tác nào mà duy trì tư thế của hắn lúc nãy. Dùng ánh mắt quỷ dị nhìn ngó hắn.
Nhưng sau đó một giây, bóng dáng phía dưới hồ nước bắt đầu di chuyển.
Mỗi khi Dương Gian đi ngang qua một vũng nước đọng nào đó, đều có thể nhìn thấy cái bóng kia đang theo sát bên cạnh người của hắn.
Nếu chỉ nhìn qua một chút sẽ không hề cảm thấy kỳ quái. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra, thứ này căn bản không phải là hình bóng phản chiếu của Dương Gian, mà giống như một con lệ quỷ nào đó đang âm thầm lặng lẽ đi theo hắn.
Việc này bắt đầu từ khi nào.
Chính là từ khi Dương Gian lấy đi chiếc hộp gỗ này.
Chiếc bóng này rất kỳ quái, nó chỉ xuất hiện ở những nơi có nước đọng. Nếu Dương Gian không đi qua những nơi có nước đọng thì hình bóng kia sẽ không xuất hiện. Cũng có lẽ vì vậy cho nên một đường đi tới Dương Gian không hề phát hiện ra sự thay đổi nhỏ này. Hiện tại toàn bộ lực chú ý của hắn đã bị chiếc hộp gỗ này hấp dẫn.