Chỗ này đã cách thôn làng khá xa.
Đến lúc này hắn mới ngưng trọng nhìn vào chiếc hộp gỗ ở trong tay, sau đó mở ra.
Ngay khi vừa mở ra.
Một mùi hôi thối xộc thẳng ra ngoài, đây là mùi vị hỗn tạp trộn lẫn bởi mùi bùn và nước hôi.
Chờ đến khi hắn thanh lý sạch bùn đất và nước bẩn.
Sắc mặt Dương Gian lập tức thay đổi. Bởi vì thứ chứa ở bên trong hộp gỗ là hai chiếc chân người trắng bệch. Đúng thế, hắn không hề nhìn lầm. Đúng là hai chiếc chân người trắng bệch. Mặc dù đã bị ngâm mấy chục năm ở trong nước, nhưng đôi chân này không hề bị hư thối, cũng không xuất hiện bất cứ tổn hại nào. Nó chẳng khác gì việc vừa mới được cắt từ ngày hôm qua cả.
Tuy nhiên vẫn có một điều khá hợp lý chính là máu tươi đã sớm chảy sạch, thịt bị ngâm cho trắng bệch, nhưng không hề bị phù nề.
Một cặp chân người trắng bệch khiến cho người ta cảm thấy được sự âm lãnh. Khiến cho ai này đều phải cảm thấy lông tơ dựng đứng.
“Lạch cạch.”
Rất nhanh.
Dương Gian đã lấy lại tinh thần, hắn lập tức đóng chiếc hộp gỗ này lại. Không muốn để cho thứ này tiếp tục lộ ra ngoài, bởi vì hắn cảm thấy được một cỗ bất an mơ hồ nào đó.
"Đây không phải là chân của người bình thường, nhưng tuyệt đối không phải là chân được gỡ xuống từ người của lệ quỷ… Là ở giữa hai thứ này, nhưng không giống với chân của ngự quỷ nhân lắm. Nếu là chân của ngự quỷ nhân chắc chắn không thể nào giữ được nguyên vẹn như thế này. Dù hiện tại thân thể của mình đang có sự ảnh hưởng của quỷ ảnh, nhưng vẫn đang dần hư thối."
"Đồng thời nó cũng không phải là hai chân của quỷ, bởi vì nếu là quỷ thực sự, thì dù chỉ là một bộ phận nhỏ của nó cũng có thể khôi phục lại, ấp ủ thành một chuyện linh dị."
"Vượt qua mức độ của ngự quỷ nhân, nhưng còn chưa đạt đến cấp độ trở thành lệ quỷ, là một tồn tại ở giữa hai khoảng này. Như vậy chẳng phải chính là… Một dị loại."
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một suy đoán khá kinh người.
Người sở hữu đôi chân này tuyệt đối là một người kinh khủng, không thể coi thường. Theo suy đoán của hắn, khả năng cao người này đã hoàn mỹ khống chế lệ quỷ trong người. Chẳng những có thể loại bỏ được ảnh hưởng từ việc lệ quỷ khôi phục, mà còn thoát khỏi sự ăn mòn của lệ quỷ đối với thân thể.
"Lúc còn sống, cha của mình đã chôn đôi chân này ở đây. Nói cách khác, thứ này có lẽ có niên đại càng xa hơn, chẳng lẽ nó có liên quan đến thời kỳ Dân Quốc?"
Nghĩ tới đây, Dương Gian nhanh chóng cầm chiếc hộp gỗ và vội vàng quay trở về thôn.
Hắn đi đi đến xe và lấy ra một chiếc túi đựng thi thể, sau đó đặt chiếc hộp gỗ chứa đôi chân trắng bệch này vào bên trong. Thêm một lớp bảo hiểm, sẽ đảm bảo giữa đường không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau đó hắn lại nhìn về một phía khác của thôn.
Đó là phía tây của thôn.
Từ chỗ này hắn có thể nhìn thấy một rừng cây dày đặc.
"Qua đó xem một chút."
Dương Gian xách theo túi đựng thi thể, sau đó nhanh chóng chạy qua phía kia.
Theo lời của người dân trong thôn thì rừng cây phía tây là một mảnh rừng lá kim. Hắn không phải chuyên gia về thực vật gì đó nên không hiểu biết nhiều về chủng loại cây cối. Chỉ biết loại cây này mọc rất cao, đồng thời sẽ rơi xuống những chiếc là dạng hình kim. Nếu có ai đó đi ngang qua thì sẽ bị những chiếc lá này đâm vào chân khá khó chịu.
Vừa mới đặt chân vào bên trong rừng cây, ánh sáng xung quanh liền trở nên ảm đạm hơn hẳn. Mười mấy năm trước, cây cối xung quanh khu vực này khá dày đặc. Nên sau khi chúng lớn lên, không gian bên trong khu rừng trở nên càng nhỏ hẹp hơn, ngăn cản khá nhiều tầm mắt của người khác.
Rõ ràng mới đi vào bên trong, vậy mà Dương Gian lại xuất hiện cảm giác bản thân đang bị mất phương hướng. Từ trong này không nhìn thấy bầu trời, cũng không nhìn thấy bên ngoài, toàn bộ mọi thứ đã bị che chắn.
Ở trên mặt đất phủ một lớp lá rụng thật dày, giẫm lên trên nó cũng giống như đang giẫm lên trên một tấm thảm vậy.
Xung quanh không hề có cỏ dại, cũng không có bụi rậm nào, trông khá sạch sẽ.
Điều duy nhất khiến cho người ta cảm thấy không thể chịu đựng được chính là hoàn cảnh kìm nén ở bên trong này. Nếu là một người bình thường, sống ở bên trong đây một hai ngày thôi có lẽ đã tự dọa chết chính họ rồi.
Yên tĩnh, bí hiểm, cùng với không gian mơ hồ, đồng thời hắn còn nhìn thấy không ít mồ mả ở quanh đây.
Đây là do việc thổ táng tại nông thôn để lại, có một phài phần mộ khá cũ, không còn bia mộ.
Rừng cây cũng không quá lớn.
Dương Gian di chuyển một mình ở giữa rừng, hy vọng có thể tìm ra dấu vết gì đó. Ở trong tay hắn xách theo chiếc túi đựng thi thể. Bên trong đang chứa thứ vừa nãy hắn vớt lên từ trong hồ. Hắn mang theo bên người vì sợ nếu thả ở chỗ nào đó sẽ bị người khác trộm mất.
"Vậy mà trước đây cha của mình lại nuôi chó ở trong chỗ này? Không những thế còn nuôi rất nhiều chó. Cha mình nuôi chó để làm gì? Che giấu tai mắt người khác? Không, không đúng, nếu là hồ cá lúc trước thì còn vãi chút thức ăn để che mắt chứ còn rừng cây này đâu cần phải che mắt làm gì."
Sau khi nghĩ đến điều này, rất nhanh hắn phát hiện ra ở bên trong rừng cây xuất hiện một chút dấu vết.
Đó là một căn nhà gỗ nhỏ.
Nóc của căn nhà gỗ này đã bị mục nát, chỉ còn lại hình dạng đại khái bên ngoài mà thôi.
Có thế thấy được trước kia từng có người ở lại bên trong căn nhà gỗ này, nếu không sẽ không làm ra một căn nhà ở chỗ này. Phải biết chỗ này cách thôn cũng khá xa, người bình thường căn bản không ai đi đến và ngủ lại ở đây làm gì cả.
Dương Gian đi qua đó.
Cửa của căn nhà gỗ này đã biến mất, không biết là bị người ta lấy đi hay là bị chôn vùi đâu đó dưới đống lá cây.
Sau khi đi vào bên trong, hắn thấy không gian trong căn nhà này rất nhỏ.
Chỉ đủ để đặt xuống một chiếc giường đơn, ngay cả không gian hoạt động cũng không có nhiều.
Dương Gian tùy tiện nhìn qua một chút, không phát hiện ra bất cứ thứ gì ở bên trong căn nhà này. Dù sao thời gian cũng đã trôi qua khá nhiều năm, xem như có dấu vết gì đấy chắc cũng đã bị thời gian xóa đi.