Nhưng nếu hắn đoán không sai thì chỗ này chính là căn nhà được cha hắn làm khi nuôi chó ở bên trong cánh rừng này.
"Người cha này của mình đúng là khác biệt, lại đi xây một căn nhà gỗ nhỏ để nuôi chó bên trong rừng cây ngay cạnh nghĩa địa… Nhìn theo góc độ nào cũng thấy được đây là một hành động bất thường. Quả nhiên, cái chết của cha minh giống như những gì Tần lão nói. Có liên quan đến chuyện linh dị, thậm chí cha mình đã tiếp xúc với vòng linh dị từ rất sớm."
Dương Gian khẽ tính toán thời gian một chút, khoảng chừng mười lăm năm về trước.
Tại thời điểm đó linh dị đã tồn tại.
Nói cách khác, việc lệ quỷ khôi phục không phải chỉ hiện tại mới có. Mà rất lâu trước kia đã từng có, chỉ là khi đó mọi thứ chưa nghiêm trọng như này. Mức độ ảnh hưởng không lớn, nên bị người ta giấu nhẹm đi.
"Không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở bên trong rừng cây cả. Xem ra mình cần phải sử dụng đến quỷ vực thì may ra mới tìm được dấu vết."
Một lúc sau, Dương Gian không cần do dự gì nữa, hắn lại mở ra quỷ vực.
Trong nháy mắt đó.
Trong rừng cây lập tức bị ánh sáng màu đỏ bao phủ, một cỗ khí tức quỷ dị bao phủ xung quanh khu vực này.
Rất nhanh.
Sắc mặt Dương Gian khẽ động, ở trước mắt của hắn, toàn bộ lớp lá cây thật dày đã biến mất không thấy đâu nữa. Sau đó một đống xương xuất hiện ở trước mắt của hắn.
Đây là một đống xương bị chôn dưới đất đã bị hắn dùng quỷ vực chuyển lên.
Không phải xương người, mà là xương chó.
Nhìn qua có thể thấy được hơn mười con, đồng thời hình thể của chúng tương đương nhau, đều là những con chó to lớn.
"Người thân thích kia của mình đã từng nói qua, cha mình nuôi chó ở trong này, nhưng sau đó toàn bộ chúng đã bị biến mất chỉ trong vòng một đêm, không thấy gì nữa… Chúng không phải đã bị bán đi mà là bị cha mình giết chết."
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.
Chỉ trong vòng một đêm giết chết nhiều chó như vậy chắc chắn không phải là thủ đoạn bình thường.
Nhưng hắn không biết cha của hắn giết nhiều chó như vậy để làm gì?
Phát tiết sát ý?
Hay là dùng để thử năng lực lệ quỷ?
Hoặc là những con chó này có được một ít tác dụng đặc biệt gì đó…
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, nhưng không nghĩ ra được bất cứ tác dụng đặc biệt nào từ mấy con chó này.
Rất nhanh.
Hắn dùng quỷ vực và phát hiện ra một vật.
Ở phía dưới mặt đất đang chôn một chiếc rương gỗ. Bộ dạng của nó giống như chiếc hộp lần trước, ngoài ra bên trên còn lưu lại một chút sơn đỏ. Không biết có phải đây là chiếc rương dùng lúc cha mẹ hắn cưới nhau không nữa. Lúc trước hắn từng nghe mẹ hắn nói qua, chiếc rương kia đặt ở trong nhà, nhưng sau đó không thấy đâu nữa.
Có lẽ là nó đang nằm ở đây.
Không lâu sau.
Chiếc rương này đã xuất hiện ở trước mặt của Dương Gian.
Hắn không thu hồi quỷ vực mà trực tiếp mở ra chiếc rương này.
Ánh mắt của hắn co lại.
Đây là một cỗ thi thể bị tàn phá.
Không có hai chân, không có đầu, chỉ thân thể và hai tay.
"Là cùng một thứ với đôi chân lúc trước."
Sắc mặt Dương Gian khẽ biến.
Đây chính là một cỗ thi thể hoàn chình, nhưng sau đó bị cắt ra, rồi cất giữ từng bộ phận ở từng nơi khác nhau.
Như vậy, hiện tại đã có chân, có thân thể, có tay, thứ còn thiếu duy nhất là một chiếc đầu.
Dương Gian lập tức dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía ngôi miếu ở đằng sau thôn.
Cha hắn đã cất ba thứ ở ba nơi khả nghi này.
Nếu suy đoán của hắn không sai, chiếc đầu nằm ở chỗ kia.
"Nếu chỗ kia thực sự đang cất giữ một chiếc đầu, như vậy sau khi ghép chúng lại với nhau sẽ phát sinh ra chuyện gì?"
Dương Gian nhíu mày, trong lòng có chút kiêng kỵ.
Lúc trước cha hắn tách cỗ thi thể này ra chắc chắn là có nguyên nhân nào đó. Có lẽ cha hắn đã phải trả giá rất nhiều mới có thể làm được điểm này. Nếu hiện tại hắn tùy tiện ghép chúng lại, nói không chừng sẽ phục sinh nên một con quỷ đáng sợ.
"Bất kể thế nào, trước tiên cứ đi đến ba nơi mà cha mình để lại quan sát thử xem đã. Còn cỗ thi thể này cứ tạm thời để đó, chưa cần đụng đến."
Dương Gian lập tức cất kỹ chiếc rương kia, sau đó rời khỏi mảnh rừng này.
Hắn đi đến vị trí thứ ba.
Chính là tòa miếu nhỏ kia.
Ở trước ngôi miếu có một bà lão ở trong thôn trông coi. Dương Gian không nhận ra bà lão này. Khi còn bé hắn có chút ấn tượng, nhưng không nghĩ đến là sau rất nhiều năm như vậy, bà lão này vẫn còn ở chỗ này.
Bà lão đã dậy từ rất sớm, nằm phơi nắng ở trước cửa ra vào, miệng khẽ lẩm bẩm điều gì đó mà không ai biết.
Dương Gian khẽ liếc qua bà lão này một chút, cũng không hỏi han gì mà trực tiếp đi vào bên trong miếu.
Mục đích đến đây của hắn là làm việc, chứ không phải đến để nói chuyện phiếm.
Vừa đi vào bên trong miếu, hắn đã nhìn thấy ở phía trên có trưng bày hai bức tượng khá cao.
Đây là tượng của ông thần nào thì Dương Gian không biết, dù sao hắn cũng không nhận ra, hẳn không phải là vị thần tiên nào quá nổi danh.
Ở bên trong miếu khá quạnh quẽ, bởi vì bình thường rất ít khi có người đến đây. Chỉ khi nào có dịp đặc biệt thì người ta mới đến thắp hương.
"Ở bên trong tượng có giấu đồ."
Ánh mắt Dương Gian quét qua, cuối cùng dừng lại ở trên thân của hai bức tượng.
Dường như hai bức tượng này đang ở bên trong bóng tối và đang nhìn ngó hắn vậy, tạo cho người ta một cảm giác không được thoải mái.
Loại cảm giác này khá mãnh liệt, thậm chí Dương Gian không cần quan sát nhiều đã xác định được vị trí đại khái của chiếc đầu.
Đó chính là bản năng của ngự quỷ nhân.