Hai pho tượng ở trong miếu đều cực kỳ cao lớn, ít nhất cũng phải bốn mét. Không biết lúc trước người dân đã tốn bao nhiêu công sức để vận chuyển từ nơi khác đến.
Dương Gian không phải là người mê tín, không có ý định đi qua thắp hương tế bái cho mấy bức tượng đất này.
Mà hắn không hề kiêng kỵ, cứ thế xoay người leo lên trên đài cao đang đặt bức tượng, rồi leo dọc người của bức tượng để lên trên. Đến cuối cùng hắn ngồi ngay ở trên vai của bức tượng. Sau đó cởi bao tay bằng vàng ra rồi dùng bàn tay quỷ sờ sờ vào đầu của bức tượng.
Bàn tay quỷ sờ mó vào bên trong bức tượng đất.
Đây là do hắn đang dùng quỷ vực để kết hợp với bàn tay quỷ. Lúc trước hắn cũng từng dùng cách này để lấy quỷ anh từ trong bụng của Trương Lệ Cầm ra ngoài. Nên hiện tại sử dụng nó khá thuần thục.
Một lát sau, bàn tay quỷ của Dương Gian đã sờ trúng một đống tóc, dường như là của đầu người chết. Bởi vì nó khá âm lãnh, đồng thời còn bị nhét cứng ở bên trong tượng đất.
Đúng thế, đó là một chiếc đầu người.
Bởi vì tay của Dương Gian đã mò trúng ngũ quan trên khuôn mặt này. Ngoài ra chiếc đầu người này vẫn chưa hư thối, còn được giữ khá tốt. Có thể nói nó chính là phần còn thiếu của cỗ thi thể lúc trước.
Hắn đang định lấy chiếc đầu này ra ngoài, nhưng sau đó sắc mặt Dương Gian đột nhiên biến đổi, vội vàng co tay lại.
Dương Gian nhìn tay của hắn, ở trên xuất hiện một dấu răng mờ nhạt.
Mới vừa rồi hắn đã bị cắn.
"Đùa cái gì vậy trời. Dù chiếc đầu này có là đầu của quỷ đi nữa thì với sự áp chế của bàn tay quỷ, nó không thể nào động đậy được mới phải. Sao lại có thể cắn người."
Dương Gian cảm giác có chút kinh ngạc. Bởi vì chuyện này đã nằm ngoài phạm vi lý giải của hắn. Trước giờ hắn chưa từng gặp phải, bất kể là hắn đối mặt với người, hay là đối mặt với quỷ đều như thế.
"Đúng là cực kỳ tà môn, nhưng mấy dấu răng này không có vấn đề gì, cũng không khiến mình bị thương."
Ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, hắn không tiếp tục dùng tay sờ thứ này nữa. Mà dùng tay vỗ vỗ mấy cái, trực tiếp đánh cho chiếc đầu từ bên trong văng ra ngoài.
“Bịch! Bịch!”
Một chiếc đầu người nặng nề rơi ra từ đầu của bức tượng, nó rơi xuống bàn thờ, sau đó lăn xuống mặt đất. Trong quá trình lăn xuống đất, nó va phải mấy chiếc đèn dầu khiến chúng đổ nhào.
Bà lão nằm ở ngoài cửa phơi nắng có vẻ hơi lãng tai, không nghe thấy động tĩnh ở bên trong, thậm chí còn không liếc nhìn vào bên trong dù chỉ một lần.
Dương Gian nhảy xuống, sau đó đi về phía chiếc đầu đang lăn lông lốc kia.
Chiếc đầu này không giống với chiếc đầu hư thối mà lần trước quỷ đồng ôm trong tay. Ngũ quan của chiếc đầu này rất rõ ràng, mặc dù da thịt có hơi trắng bệch nhưng không hề có dấu hiệu bị hư thối. Tóc vẫn còn dày đặc, trông chẳng khác gì một người vừa mới chết ngày hôm qua. Chứ không ai nghĩ đến thứ đồ chơi này được phong ấn ở bên trong bức tượng mấy chục năm như thế này.
"Người cha này của mình đúng là biết cách giấu đồ. Chân thì cất ở dưới đáy ao, thân thể giấu trong rừng, còn đầu lại đặt ở trong miếu. Cha mình đã chia thân thể của người này thành ba phân, sau đó cất giữ ở ba nơi. Chỉ là mình vẫn còn có một số điều nghi ngờ.”
Dương Gian nhíu nhíu mày.
Nếu như chỉ cất giấu đồ vật, vì sao lại lựa chọn ao cá, nuôi chó trong rừng cây, còn có ngôi miếu này?
Không phải đào một cái hố thật sâu, sau đó lưu lại ký hiệu, hoặc là chôn ở một chỗ nào đó dễ nhận biết sẽ không tốt hơn hay sao.
Hiện tại hắn không có thời gian để nghĩ đến những điều này.
Dương Gian nhìn chiếc đầu người trắng bệch đang nhắm chặt hai mắt, sau đó tới gần để quan sát kỹ hơn.
Bộ dạng của người này hắn không nhận ra.
Ở bên trong cảm giác lạ lẫm để lộ ra một loại cảm giác lệch lạc, không được phối hợp. Giống như khuôn mặt này không phải được sinh ra tự nhiên, mà được chắp vá lại… Chắp vá một cách lung tung. Nhìn qua thì sẽ không thấy gì, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra con mắt cùng lông mày, lỗ mũi và miệng đều không phối hợp với nhau.
Nhưng theo như hắn nhìn lại không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy khuôn mặt này là chắp vá thành.
"Đây chính là một con lệ quỷ đang ngủ say.”
Trong lòng Dương Gian lập tức đưa ra đánh giá này.
Sau khi quan sát một lúc, hắn phát hiện ra chiếc đầu người này không có bất cứ động tĩnh nào. Cũng không có dấu hiệu muốn khôi phục lại, hay mở mắt tỉnh lại gì gì đó.
Nhưng vì an toàn, tạm thời hắn sẽ không động đến nó, cứ để thế ở trên mặt đất.
Tiếp đó, Dương Gian lại đi đến bức tượng thứ hai và làm theo như bức tượng thứ nhất. Sau đó hắn cũng lấy được từ bên trong đầu bức tượng ra một thứ.
Khiến cho hắn phải cảm thấy kinh ngạc chính là, ở bên trong bức tượng này cũng có chứa một chiếc đầu người chết.
Đùa gì vậy?
Hai bức tượng ở trong này lại đặt hai chiếc đầu người.
Dương Gian vội vàng đi qua, hắn muốn nhanh chóng quan sát chiếc đầu thứ hai, thử xem nó có bộ dạng như thế nào. Liệu nó có khác với chiếc đầu người chết lúc trước không và khác nhau ở những chỗ nào. Vì sao cha hắn lại cố ý đặt hai chiếc đầu ở trong này. Phải biết hắn chỉ lấy được một cỗ thi thể mà thôi. Nên căn bản không có chuyện đặt hai cái đầu này lên cùng một cỗ thi thể được.
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của chiếc đầu thứ hai, cả người Dương Gian liền tỏ ra ngơ ngẩn. Giống như là nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin nổi vậy, nên phải sững sờ tại chỗ.
Chiếc đầu người thứ hai cũng giống như chiếc đầu thứ nhất, da thịt trắng bệc, tóc ngắn, đang nhắm mắt, ngũ quan hiện ra rõ ràng, đồng thời không có dấu hiệu bị hư thối.
Nhưng khuôn mặt của nó… Lại cực kỳ giống với bộ dạng của Dương Gian. Không, không phải giống với Dương Gian, mà giống y như đúc với khuôn mặt trong tấm di ảnh của cha hắn.
Đúng thế.
Đây chính là khuôn mặt của cha hắn, không sai tí nào. Nói như vậy có nghĩa là chiếc đầu của cha hắn cũng là một phần của cỗ thi thể kia?
"Sao, sao có thể như thế này được chứ.”
Trong lòng Dương Gian cảm giác được một cỗ lạnh lẽo.
Nếu chiếc đầu này chính là của cha hắn, vậy thời gian không hề khớp một chút nào hết. Bởi vì khi đó cha hắn còn sống, chưa chết. Lúc đó cha hắn còn đào ao cá, còn nuôi chó trong rừng, còn đang làm mấy việc không đàng hoàng. Chỉ thi thoảng mới đi ra ngoài làm công một giai đoạn… Cho nên không thể nào có chuyện cha hắn giấu đầu của bản thân vào trong bức tượng được.
Đây là một bí ẩn.
Một hiện tượng quỷ dị không thể nào giải thích.