Dương Gian cứ nghĩ là hắn đã điều tra ra mọi chuyện, nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy mọi chuyện càng quỷ dị hơn. Hắn càng tìm hiểu sâu thì càng cảm thấy bất an, càng nghi hoặc. Hắn không hề nhận được đáp án, mà là những tin tức đáng sợ.
Có lẽ cha hắn đã chết từ trước đó và những người làm chuyện này không phải là cha của hắn, mà là một người nào đó khác.
Hoặc là trí nhớ của nhiều người xuất hiện vấn đề.
Dương Gian đột nhiên nhớ đến tờ báo cũ bị nhuốm máu. Nếu dùng thứ kia để thay đổi trí nhớ, vậy có thể giải thích rõ những điều bất hợp lý này.
Không phải thực tế xảy ra vấn đề, mà là đầu của hắn xảy ra chuyện.
Đau đầu.
Đúng là đau đầu.
Dương Gian cảm thấy có lẽ hắn không nên trở về quê chuyến này thì sẽ tốt hơn. Chí ít sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều như này. Cứ thành thật ở lại và đi làm tại thành phố Đại Xương. Hiện tại hắn có cảm giác thứ mà bản thân đang đào móc đang bị bao phủ bởi một lớp sương khói.
Có lẽ.
Bản thân hắn cũng không phải là một người bình thường.
Và việc hắn gặp phải con quỷ tờ báo ở trong nhà trọ cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Sau một hồi trầm ngâm.
Dương Gian lại nhìn chằm chằm vào chiếc đầu có khả năng là của cha hắn, sau đó lại nhìn chiếc túi đựng thi thể.
Hiện tại hắn đang nghĩ, nếu hắn gắn chiếc đầu của cha hắn vào thân thể này, vậy liệu cha hắn có tỉnh lại không?
"Đây đúng là một cử chỉ ngu ngốc. Một người đã chết mấy chục năm sao có thể phục sinh được nữa. Nếu người này có thể phục sinh lại được thì chắc chắn đó sẽ không phải là cha của mình mà là một con quỷ. Chỉ là con quỷ này có được bộ dạng bên ngoài của cha mình mà thôi, giống như những vị ngự quỷ nhân chết vì lệ quỷ khôi phục vậy."
Dương Gian khẽ lắc đầu, cảm thấy bản thân cực kỳ nực cười, vậy mà có thể nghĩ ra ý tưởng kỳ quặc này.
Xem ra, bản thân hắn vẫn chưa thể nào dứt bỏ được tình thân, cho dù hắn và người cha này chưa từng gặp mặt nhau. Nếu có khả năng, có lẽ hắn sẽ không chút do dự mà phục sinh cha hắn.
Nhưng.
Chỗ này lại có hai chiếc đầu người, một cái là của cha hắn, còn cái kia là một kẻ xa lạ nào đó.
Tuy nhiên thân thể lại chỉ có một.
Nhìn kiểu gì đi nữa thì hai chiếc đầu này cũng đều phù hợp để nối vào cỗ thi thể này.
Đây là một lựa chọn.
Dương Gian không đưa ra lựa chọn ngay, mà thu hai thứ này lại, sau đó rời khỏi chỗ này.
Nơi này đã không còn gì đáng để hắn phải lưu luyến.
Đồ gì nên lấy hắn cũng đã lấy được rồi, ngoại trừ mấy nghi hoặc chưa được giải thích ra thì hắn không còn việc gì ở đây nữa.
Dương Gian lập tức xách theo ba phần thi thể trở về thôn.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không chú ý đến là, bất cứ thời điểm nào, chỉ cần hắn đi ngang qua nơi có nước đọng, đều sẽ có một hình bóng phản chiếu trong nước của hắn đang nhìn chằm chằm vào hắn ánh mắt quỷ dị. Mặc dù nó không có bất cứ hành động nào, nhưng chưa từng rời khỏi hắn, luôn âm thầm theo dõi từ đầu đến cuối.
Bởi vậy có thể khẳng định được, cái bóng đó chắc chắn không phải là của Dương Gian, mà là của một lực lượng linh dị nào đó xâm lấn. Thậm chí đây còn có thể là một con quỷ thực thụ.
Giấc mơ vào ban đêm, thi thể bị chia cắt, chiếc đầu người có khả năng là của cha hắn và hình chiếu quỷ dị trong nước.
Nhìn bề ngoài thì thôn Mai Sơn khá bình tĩnh, nhưng thực tế nó không an tĩnh và yên bình như vậy.
Thôn này đã sớm tồn tại một sự quỷ dị không thể hiểu được nào đó. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì chuyện linh dị này lại tiềm ẩn đi, không hiển lộ ra ngoài.
Tâm trạng hiện tại của Dương Gian khá phức tạp.
Lúc này hắn đã có thể xác định được những lời Tần lão nói lúc trước là đúng. Cha của hắn thực sự đã tồn tại vấn đề gì đó. Nhưng sau khi phát hiện ra những điều này, trong lòng hắn càng cảm thấy bất an hơn. Bởi vì khả năng cao cỗ thi thể mà Dương Gian đang đặt ở trong túi đựng thi thể chính là của người cha thần bí.
Một người đã chết từ hơn chục năm trước, vậy mà thi thể lại còn có thể giữ được nguyên vẹn, chỉ là bị ai đó cắt ra từng khúc.
Điểm nghi hoặc lớn nhất chính là, ngay tại thời điểm cỗ thi thể này bị chia cắt và phong ấn thì cha của hắn còn sống.
Chính bản thân cha của hắn đã tự chia cắt thân thể của ông ấy?
Nghĩ thế nào cũng không thấy thông suốt.
Mang theo ý nghĩ kỳ quái ở trong đầu, Dương Gian quyết định trước tiên cứ quay trở về thôn đã rồi tính sau. Nếu như ngày hôm nay không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn. Vậy hắn định mang thứ này trở về thành phố Đại Xương để xử lý. Hắn không muốn những thứ này phá hư đi sự yên tĩnh của thôn làng.
Sau khi rời khỏi ngôi miếu kia, Dương Gian bước đi trên con đường lớn, hắn định đi dọc theo con đường này để vào thôn.
Trên đường, Dương Gian vừa đi, vừa suy nghĩ.
Hắn không thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Đến khi ở phía sau vang lên tiếng còi ô tô, đồng thời cũng phải đợi chiếc xe chạy ngang qua bên cạnh hắn và ấn còi thi hắn mới giật mình tỉnh lại.
- Anh bạn, có thể cho tôi hỏi thăm một chút chuyện được không?
Từ bên trong một chiếc xe Jeep, cửa sổ xe khẽ hạ xuống. Lái xe là một người đàn ông tuổi chừng ba mươi, mặc áo lông, có vẻ hơi cồng kềnh.
Ngoài ra ở trong xe còn có ba người khác, có nam có nữ, còn bộ dạng như thế nào thì hắn không rõ.
Dương Gian nhíu nhíu mày nhìn về phía người kia:
- Chuyện gì?
Người lái xe cười cười đầy nhiệt tình rồi đưa cho hắn một điếu thuốc.
- Không có gì nhiều, tôi chỉ muốn hỏi phía trước có phải là thôn Mai Sơn hay không mà thôi.
Dương Gian không đi tiếp, mà hỏi ngược lại:
- Từ nơi khác đến?
Người đàn ông lái xe nói:
- Đúng thế, chúng tôi là người ở chỗ khác, đến đây tìm người.
- Tìm người? Tôi là người của thôn Mai Sơn. Mấy người là họ hàng thân thích của nhà nào, mà mấy người tìm ai? Nói ra tôi chỉ cho.
Dương Gian nói, hắn khẽ liếc mắt nhìn vào bên trong xe Jeep.
Hắn phát hiện ra mấy người ở trong xe cũng đang nhìn chằm chằm hắn, giống như đang dò xét, đồng thời có vẻ như đang cảnh cáo.