Vừa nói, hắn ta vừa lấy ra một tấm ảnh.
Là một tấm ảnh đen trắng, khá cũ kỹ, nhưng vẫn còn rất hoàn hảo.
Chỗ này là một chỗ tối tăm giữa rừng cây, ở giữa rừng có một căn nhà gỗ không to không nhỏ. Nhưng gần đó u ám đến mức quỷ dị, mơ hồ, tối tăm, kìm nén. Khiến cho người ta cảm thấy không được thoải mái.
Trong lòng Dương Gian hơi giật mình.
Bởi vì cảnh tượng ở bên trong bức ảnh chính là rừng cây mà hắn vừa mới đi qua hồi nãy. Căn nhà gỗ kia chính là căn nhà gỗ mà lúc trước cha hắn đã xây. Chỉ là hiện tại bộ dạng của nó đã bị mục nát, không thấy rõ. Tuy nhiên tấm ảnh này hẳn đã được chụp từ mười mấy năm về trước, khi đó đồ vật ở bên trong khu rừng vẫn còn khá tốt.
Chỉ là... Vì sao những người này có được bức ảnh này, hơn nữa còn chạy đến đây tìm kiếm.
Người đàn ông lái xe tiếp tục hỏi:
- Cậu biết chỗ này không? Nếu cậu có thể mang chúng tôi đến đó, tôi sẽ trả công cho cậu một ngàn đồng.
Hắn ta chỉ coi Dương Gian là một người bình thường đi qua ở đây mà thôi.
Dương Gian hỏi:
- Anh tìm chỗ này làm gì? Đây là một rừng cây, bình thường không ai qua đó cả.
Người đàn ông kia cười nói:
- Là có một chút nguyên nhân riêng tư, không tiện nói ra.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ngờ vực của Dương Gian, hắn ta cười ha hả rồi nói tiếp:
- Thực ra cũng chẳng có gì khó nói, chính là trước kia một người thân của tôi chết và được chôn ở khu rừng này. Nên hiện tại muốn đi đón về.
Nhưng khi nhìn bộ dạng của Dương Gian vẫn như cũ, người đàn ông kia liền biết hắn không tin.
Tuy nhiên hắn ta mặc kệ Dương Gian có tin hay không, chỉ cần dẫn bọn họ đến đó là được.
- Thế nào, anh bạn, có thể dẫn đường giúp chúng tôi không?
Dương Gian trả tấm ảnh lại cho hắn ta, rồi nói:
- Đừng đến chỗ kia, không còn mồ mả gì nữa đâu. Xung quanh đã sớm bị san phẳng rồi. Hiện tại chỉ lại mỗi rừng cây mà thôi. Mấy người vẫn nên rời khỏi chỗ này đi. Hiện tại đang là cuối năm, người trong thôn không hoan nghênh những người xa lạ như mấy người đâu.
- Chúng tôi sẽ không ở lại lâu. Làm xong liền rời đi, phiền cậu chỉ giúp tôi phương hướng là được, được chứ?
Người đàn ông kia vẫn nói tiếp, sau đó tỏ ra cực kỳ hào phòng móc ra một ngàn đồng đưa cho Dương Gian.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động.
Bởi vì đống tiền này là loại tiền cũ.
Loại tiền cũ này đã bị đào thải một vài năm rồi. Hiện tại không còn được lưu hành ở trên thị trường nữa. Trước mắt chúng đều đã trở thành mặt hàng sưu tầm, chứ không còn được sử dụng chính thức nữa. Mà đống tiền ở trong tay người đàn ông này lại mới cóng, giống như vừa rút từ trong ngân hàng ra.
Hẳn không phải là tiền giả.
Trong lòng Dương Gian có thể đoán ra được một ít thứ.
Bởi vì dù có là người ngu xuẩn đến mấy đi nữa cũng sẽ không bỏ ra mấy ngàn đồng loại tiền cũ để lừa gạt người khác. Hành động đó chính là đang vũ nhục trí thông minh của người khác.
- Được rồi, tôi sẽ chỉ đường cho mấy người.
Dương Gian trực tiếp cầm lấy một ngàn đồng, sau đó nói cho người này biết đường đi đến khu rừng kia như thế nào.
- Mấy người không thể lái xe thẳng qua đó được, mà cần đi bộ. Đó là một khu rừng nằm gần cánh đồng, mấy người đi từ bên này qua sẽ thấy được, không quá khó tìm.
- Cảm ơn anh bạn nhé.
Người đàn ông cười cười, sau đó lái xe về phía trước.
Dương Gian khẽ nhíu mày, mặc dù hắn không biết mấy người này đang chuẩn bị làm cái gì. Nhưng đám người này có chút cổ quái, đồng thời địa phương mà bọn họ sắp đến cũng cực kỳ cổ quái.
Nhưng hắn vẫn chỉ đường.
Bởi vì chỗ kia không khó tìm, nếu hắn không nói thì người khác cũng sẽ nói. Sớm muộn gì bọn họ cũng tìm đến được.
Nhìn xấp tiền trong tay, Dương Gian khẽ đưa tay xoa xoa, sau đó tùy tiện nhét vào bên trong túi đựng thi thể. Tiếp đó hắn đi theo chiếc xe kia.
Mà ngay lúc này.
Ở bên trong chiếc xe Jeep kia, nụ cười trên mặt của người đàn ông lái xe đã biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác, nham hiểm và băng lãnh. Hoàn toàn trái ngược với vẻ ôn hòa lúc nãy, giống như trở mặt với nhau vậy.
Không, hẳn đây mới chính là bộ mặt mà người này có.
- Vừa nãy anh khách khí với tên gia hỏa kia như vậy làm gì. Sao không uy hiếp hắn mấy câu, chắc chắn hỏi cái gì cũng đều nói. Nhìn bộ dạng của tên kia phách lối như vậy, người không biết còn tưởng hắn là đại chủ ở chỗ này.
Ở trên xe, một cô gái khẽ hừ lạnh rồi nói. Cô ta cảm thấy hành động vừa rồi của người đàn ông này mất quá nhiều thời gian.
- Rất nguy hiểm.
Người đàn ông lái xe đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi.
Ở bên cạnh ghế lái, một người đàn ông khác hỏi:
- Lý Dược, cái gì rất nguy hiểm vậy?
Người đàn ông lái xe tên là Lý Dược kia chậm rãi nói:
- Người vừa rồi rất nguy hiểm, không, phải nói là cực kỳ đáng sợ. Hắn căn bản không phải là một người sống... Thú thực, từ đầu tôi còn chưa chú ý, nhưng khi mở cửa tôi liền biết người kia không thích hợp. Vốn định bỏ đi, nhưng vì đã lỡ dừng lại, nếu bỏ đi sẽ gây chú ý nên cứng đầu hỏi tiếp.
- Mấy người có chú ý đến thứ trong tay hắn không?
Người đàn ông trên ghế phụ nói:
- Túi hành lý?
Lý Dược lạnh lùng nói:
- Không phải, là túi đựng thi thể, ở bên trong chắc chắn có chứa một cỗ thi thể. Tôi ngửi thấy được mùi vị cùa thi thể.
- Ban ngày ban mặt, mang theo một cỗ thi thể trên người mà có thể bình tĩnh đi lại trên đường. Thấy người khác chào hỏi còn không tỏ ra quá kinh ngạc, thậm chí còn không thấy một chút ba động của biểu cảm. Đây là điều mà người bình thường căn bản không thể nào làm được. Với lại vừa nãy, hành động đưa tiền của tôi cũng là một phương pháp thăm dò.
- Tay của người kia âm lãnh đến đáng sợ, không có chút nhiệt độ nào. Đồng thời quần áo mà người này mặc cũng khá kỳ quái. Thời tiết này mà mặc một bộ quần áo dài tay, còn mang thêm áo khoác bên ngoài.
Người đàn ông ở trên ghế phụ nhỏ giọng nói:
- Là ngự quỷ nhân sao…
- Có hơn phân nửa là như vậy.
Ở phía sau, người phụ nữ chợt hỏi:
- Hiện tại người phụ trách của thành phố Đại Xương là ai?