Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1420 - Chương 1420: Theo Dõi Nhóm Người Lạ

Chương 1420: Theo Dõi Nhóm Người Lạ

- Hình như là một người tên là… Dương Gian. Nhưng tôi không biết gì về thông tin của người này cả. Dù sao hiện tại chúng ta không hiểu lắm về giới linh dị. Chúng ta và bọn họ không phải là người cùng đường.

Người lái xe tên Lý Dược nói:

- Không cần phải để ý đến. Trước tiên cứ đến được nơi đó đã rồi hẳn bàn, chúng ta cần phải hoàn thành việc của mình, còn những chuyện khác không quá quan trọng. Mặc dù người kia rất đáng sợ, nhưng người này lại không có uy hiếp gì với chúng ta. Hiện tại thời thế đã lộn xộn, sắp tới đây thông tin về chuyện linh dị có lẽ sẽ vỡ lở. Thế giới sẽ trở nên hỗn loạn, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

- Lần sau gặp phải loại người này, tốt nhất là chúng ta cứ tránh đi.

Trong lúc nói chuyện, đám người đã đi theo chỉ thị của Dương Gian và nhìn thấy được một mảnh rừng cây ở phía xa xa kia.

Đám người nhanh chóng xuống xe, xách theo hành lý, không thèm quan tâm đến cứ thế lội bì bõm giữa ruộng để đi đến rừng cây.

Bọn họ không biết là, ở phía sau lưng, Dương Gian đang chú ý đến nhất cử nhất động của bọn họ.

Chỉ là Dương Gian cách bọn họ khá xa, nên bọn họ không thể biết được.

"Không phải ngự quỷ nhân, cũng không có dấu hiệu của quỷ nhưng lại có một số thứ không nên tồn tại.”

Dương Gian sờ mắt quỷ, nhíu mày:

"Bọn họ đi về phía căn nhà gỗ, là vì cỗ thi thể kia? Hay là nói bọn họ có mục đích khác. Nhưng đúng ra ở bên trong rừng cây này không còn bí mật nào nữa mới phải chứ."

Trước đó hắn đã từng điều tra qua chỗ đó.

Vì dùng quỷ vực nên điều tra rất cẩn thận, không thể còn sai sót được.

Dương Gian có chút tò mò đối với đám người ngồi trên xe Jeep.

Bởi vì hành động của bọn họ hơi cổ quái, đồng thời dường như biết được một ít thứ gì đó ở bên trong rừng cây. Nếu không phải đi tìm thứ gì đó đặc biệt ở chỗ kia, ai lại rảnh đến mức chui vào trong rừng giữa lúc trời lạnh như thế này. Hơn nữa còn là một đám đi cùng với nhau.

Ngoại trừ điều này ra.

Phải nói thời gian của bọn họ cực kỳ khéo.

Hắn vừa mới bước chân ra khỏi khu vực kia thì lại có người đến tìm nó.

Đám người nhanh chóng tiến vào bên trong khu rừng.

Người cầm đầu là Lý Dược. Hắn ta mặc áo khoác lông, khuôn mặt âm trầm, cõng một chiếc ba lô du lịch ở trên lưng, không biết bên trong chứa gì nhưng có vẻ khá nặng. Phía sau lưng hắn ta là hai nam một nữ, trên lưng bọn họ cũng đeo ba lô, giống như đến để leo núi hay cắm trại dã ngoại vậy.

Chỉ là sắc mặt bọn họ đều rất kém, có thể nói là thần sắc tiều tụy.

Nhưng ánh mắt của bọn họ lại rất quái dị.

Giống như đang dùng ánh mắt kỳ dị quan sát xung quanh, có cảm giác không giống với người bình thường một chút nào.

Vừa tiến vào bên trong và nhìn thấy vẻ tối tăm, dày đặc của cánh rừng, một người thanh niên tự giễu nói:

- Ở trong khu rừng này… Có lẽ dù chết cũng không ai biết.

- Ít nhất chừng mười năm đổ lại cũng không có một ai đi qua chỗ này, ngay cả chút dấu vết cũng không để lại.

Giọng nói của Lý Dược có hơi trầm thấp. Hắn ta đặt chân giẫm lên lớp lá cây thật dày, nó khiến cho người ta có một loại cảm giác không khó chịu.

- Xung quanh đều là mồ mả, không biết có vấn đề gì không. Không hiểu sao tôi có cảm giác nguy hiểm khi ở trong này.

Ánh mắt của người phụ nữ này liên tục lấp lóe, lướt qua lướt lại trên những ngôi mộ cũ kia.

Lý Dược nói:

- Đừng tự dọa chính mình như vậy. Những ngôi mộ này là do người dân ở gần đây thổ táng. Chúng đã nằm ở đây nhiều năm như vậy mà không có chuyện gì. Thì hiện tại cũng chẳng có chuyện gì đâu, không cần lo.

Đám người cứ thế nói qua lại với nhau, chỉ một lúc sau, cả đoàn đã đi vào trong rừng cây.

Bởi vì khu rừng không thực sự lớn, nên không mất bao lâu bọn họ đã tìm tới căn nhà gỗ. Đỉnh của căn nhà này đã bị mục nát, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp.

- Là chỗ này à.

Lý Dược giơ tấm ảnh ở trong tay và so sánh với xung quanh.

Địa điểm giống y như đúc. Điểm duy nhất không giống là cảnh vật xung quanh. Bởi vì chịu đựng sự tàn phá của thời gian, nên đã xuất hiện một chút thay đổi, không còn được như xưa nữa. Nhưng một vài vật tham chiếu cụ thể là không hề thay đổi, vẫn có thể nhận ra được.

Hắn chỉ tay vào một chỗ, sau đó nói với những người khác.

- Chính là chỗ này, chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Ba người đồng bạn lập tức đặt ba lô ở phía sau lưng xuống, rồi lấy xẻng ra, sau đó cứ thế bắt đầu đào.

Nhưng vừa mới đào nhát đầu tiên, bọn họ liền phát hiện ra sự khác thường.

Bởi vì trên mặt đất nằm đây xương.

Người phụ nữ kia vội vàng nói:

- Chỗ này sao có nhiều xương như vậy?

- Không phải xương người, là xương của động vật. Khi đến tôi đã chú ý đến nó rồi, nhưng sau khi nhận ra thì không để ý đến nữa. Tuy nhiên có một điều kỳ quái là dường như đống xương này chỉ mới được đặt ở chỗ này gần đây. Bởi vì chúng không hề hãm sâu trong đất… Không đúng, gần đây có người đã đi đến chỗ này, bên trong nhà gỗ có dấu chân.

Sắc mặt Lý Dược thay đổi, bởi vì hắn ta nhìn thấy một hàng dấu chân hiện ra rõ ràng ở bên trong nhà gỗ.

Hắn ta vội vàng ngồi xuống quan sát.

Dâu chân rất mới, thậm chí giống như có người vừa mới giẫm qua vậy.

“Là người kia…”

Ngay lập tức, Lý Dược liền nghĩ đến người thanh niên đi trên đường xách theo túi đựng thi thể mà bọn họ gặp trên đường.

Nếu hắn ta đoán không sai, thì người kia đã đến đây trước bọn họ.

“Không thể nào, sao hắn lại biết đến chỗ này.”

Một ý nghĩ hiện ra ở trong đầu, khiến sắc mặt Lý Dược thay đổi liên tục, bởi vì hắn ta không thể nào giải thích được loại tình huống này.

Đúng lúc này, một người đàn ông ở phía sau lưng hắn ta tỏ ra kinh nghi bất định.

- Đào được rồi, là một chiếc rương.

Lý Dược nhanh chóng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một hố đất đã bị đào ra. Bên trong là một chiếc rương gỗ màu đỏ đậm. Chiếc rương này chôn không sâu, nếu không muốn nói là khá cạn. Nên ba người không tốn quá nhiều sức lực.

- Mở ra nhìn xem.

Bình Luận (0)
Comment