Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1421 - Chương 1421: Bức Thư

Chương 1421: Bức Thư

Hắn ta lập tức nói, sau đó bổ sung thêm:

- Cẩn thận một chút, nếu xảy ra chuyện gì là toàn bộ chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này. Chuyện như vậy chắc tất cả mọi người cũng đều biết, nên tôi không cần phải giải thích nhiều.

Có người kinh ngạc nói:

- Rương đã bị người khác mở, khóa bị hư rồi.

Lý Dược lập tức nhìn lại.

- Hả?

Đúng thế.

Chiếc rương đã bị người khác mở.

Sắc mặt hắn ta đột biến, vội vàng mở nắp ra. Kết quả ở bên trong hoàn toàn trống rỗng, không hề có gì, chỉ có một mùi vị mục nát phiêu lãng, khiến cho người ta không thể không bịt mũi.

Những người khác đều tiến đến gần, sắc mặt cũng trở nên xấu đi.

Có người hoảng hốt nói:

- Thi thể đâu rồi? Đúng ra trong này hẳn phải có một cỗ thi thể mới đúng. Thi thể không có ở trong này. Vậy hiện tại chúng ta phải làm gì đây?

Lý Dược khẽ cắn môi.

"Quả nhiên là người kia làm?”

- Mấy người đào loạn xạ ở trong rừng của nhà tôi làm gì vậy? Nếu muốn bốc mộ cho thân thích của mấy người cũng không phải ở chỗ này chứ.

Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên một giọng nói, cực kỳ đột ngột. Ở phía sau lưng bọn họ xuất hiện một người, đứng trong rừng cây, cách đám người không quá xa. Người này bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn lấy toàn bộ bốn người.

- Ai vậy?

Cả bốn người đột nhiên giật mình sau đó đồng loạt quay lại.

Bọn họ lập tức nhìn thấy Dương Gian xuất hiện ở trước mặt, đồng thời có vẻ như hắn đã đứng ở đó và nhìn bọn họ một lúc lâu. Vậy mà lúc trước bọn họ không phát hiện ra.

Là do rừng cây này quá âm u, nên bọn họ không chú ý đến, hay người trước mặt là người cổ quái nào đó.

Lý Dược cười cười:

- Là cậu à, anh bạn trẻ. Vừa rồi cảm ơn cậu đã chỉ đường, nếu không chúng tôi sẽ không thể tìm ra được chỗ này nhanh như thế này đâu.

Dương Gian không tỏ ra ngu ngơ nữa, mà nói ngay vào vấn đề chính.

- Mấy người đang tìm cỗ thi thể kia à?

Đám người lần nữa biến sắc.

- Không cần tìm đâu. Cỗ thi thể kia nằm ở trong tay của tôi. Mặc dù tôi không biết được vì sao mấy người lại có thể biến đến nơi này. Nhưng tôi nhớ rõ nguyên nhân đến chỗ này của mấy người.

Dương Gian ném túi đựng thi thể ở trong tay ra phía trước, dường như muốn nói cho mấy người này biết, cỗ thi thể mà bọn họ cần đang ở bên trong.

- Nói ra nguyên nhân đi. Mấy người không cần phải che giấu, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Một người đàn ông ở bên cạnh nói với giọng điệu hung ác:

- Nếu chúng tôi không nói cho cậu thì sao?

Dương Gian nói:

- Tôi nghĩ tốt nhất mấy người vẫn nên nói. Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người. Nếu không tôi sẽ không yên lòng. Mà lòng dạ của tôi khá hẹp hỏi, một khi cảm thấy không yên tâm, ngay cả tôi cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Người đàn ông kia lôi ra một cây súng lúc, trực tiếp chỉ vào người Dương Gian.

- Ha ha, cậu có dám làm chuyện như thế này không? Chúng tôi cần cỗ thi thể kia, cậu hãy lấy ra đi. Như vậy sẽ tốt cho cả hai bên, tôi cũng không cần quan tâm cậu là ai. Một khi gây chuyện với chúng tôi thì đều sẽ không có được kết quả tốt đâu.

Dương Gian ngoảnh mặt làm ngơ đối với cây súng lúc kia, chỉ mở miệng hỏi:

- Bốn người. Chắc chắn sẽ có một người đứng đầu? Không biết có thể đứng ra nói chuyện không?

Lý Dược lập tức đi lên phía trước, hắn ta khẽ đè tay của người đồng bạn kia xuống. Bởi vì hắn ta đã nhìn ra, loại uy hiếp này hoàn toàn vô dụng đối với người trước mặt.

Vì vậy bọn họ không cần phải dùng đến loại thủ đoạn hù dọa người khác như này.

- Tên tôi là Lý Dược, không biết anh bạn trẻ này tên là gì?

Lý Dược cười cười, vẫn tỏ ra cực kỳ khách khí.

- Dương Gian.

Hả?

Lời này vừa ra, Lý Dược nhất thời trợn tròn hai mắt, ba người ở bên cạnh hắn ta cũng vô ý thức lùi ra phía sau một bước.

Người phụ trách của thành phố Đại Xương?

Đùa gì vậy trời.

Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà vẫn gặp được đại nhân vật như vậy sao?

Lý Dược và mấy người đồng đội của hắn ta liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt ai nấy đều tỏ ra nghi hoặc, là giả. Có người cảm thấy nên thăm dò một chút.

Lý Được cũng cảm thấy không thể tin nổi.

Có lẽ người này từ chỗ nào đó nghe được cái tên này, nên nói ra để cố ý hù dọa bọn họ.

Đương nhiên… Cũng có khả năng điều này là thật.

Sắc mặt Dương Gian rất bình tĩnh, hắn cảm thấy bản thân có thể hỏi ra được lai lịch của cỗ thi thể kia từ mấy người này. Điều này sẽ giúp đỡ cho hắn trong việc tìm hiểu bí mật lúc trước.

- Sao vậy? Mấy người nhận ra tôi à?

Dựa theo sắc mặt của đám người này, hắn có thể nhìn ra được sự khác thường. Biểu hiện rõ ràng nhất là lúc đám người nghe được tên của hắn.

Tuy nhiên Dương Gian không cảm thấy kỳ quái, hiện tại ở trong giới linh dị hắn rất nổi danh. Mặc dù không phải ai cũng đều nhìn thấy được hắn, nhưng chắc chắn có nghe qua tên của hắn. Những người này chạy đến đây để tìm kiếm thi thể, như vậy cũng được coi là một nửa người của giới linh dị. Nhưng có vẻ như bọn họ không phải là người của tổng bộ, khả năng là người trong dân gian.

Lý Dược nở một nụ cười hơi miễn cưỡng:

- Ha ha, cái tên Dương Gian đương nhiên có nghe qua. Dù sao đó cũng là người phụ trách của thành phố Đại Xương, nhưng tôi chưa từng được thấy qua. Tôi và cậu ta là hai loại người, nên hẳn không liên quan đến nhau. Chỉ là không nghĩ chúng ta lại có thể chính thức gặp được Dương Gian cậu ở chỗ này. Tôi còn tưởng là cậu chỉ trùng tên với Dương Gian mà thôi.

- Biết được thì tốt. Như vậy có thể khiến cho tôi giảm được khá nhiều phiền toái. Cậu biết thi thể ở chỗ này? Nói thử xem, mấy người nhận được tin tức này từ chỗ nào. Bởi vì cỗ thi thể này đã được chôn ở đây chừng gần hai chục năm rồi. Nó chỉ vừa mới bị tôi móc ra thôi. Nếu tôi đến chậm hơn một bước, nói không chừng thi thể đã bị mấy người mang đi.

Lúc này trong lòng Dương Gian thầm cảm thấy may mắn. May là hôm nay hắn tỉnh lại từ trong cơn ác mộng khá sớm, hành động tương đối nhanh. Nếu không hắn sẽ không thể lấy được một cỗ thi thể hoàn chỉnh.

Lý Dược trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng nói:

- Là do một bức thư, chúng tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi.

Dương Gian hỏi.

- Một bức thư? Thư đâu rồi?

Lý Dược lập tức móc từ trong túi áo ra một bức thư màu vàng. Bức thư này còn rất mới, nhưng kiểu dáng khá cũ.

- Đưa tôi xem một chút.

Dương Gian lập tức nói, bởi vì hắn cảm giác được một sự bất an từ trên bức thư này.

Nó dường như là một món đồ linh dị.

Lý Dược nói:

- Cậu không thể nhìn nó, bởi vì cậu không phải là người đưa thư, nên nhìn không thấy. Ngoài ra nhìn nó sẽ không tốt cho cậu.

Bình Luận (0)
Comment