Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1422 - Chương 1422: Người Đưa Thư

Chương 1422: Người Đưa Thư

Người đưa thư?

Từ trong miệng của người này, Dương Gian đã lấy được một đoạn tin tức mang tính then chốt. Dường như bọn họ cũng không phải là một số người rải rác trong dân gian tụ họp lại một chỗ bởi vì sự tò mò về chuyện linh dị. Mà bọn họ có được thân phận, có danh hiệu, thậm chí có cả tổ chức.

Tuy nhiên hai từ người đưa thư đã là một loại nghề nghiệp bị loại bỏ từ rất lâu rồi.

Còn thời gian hẳn là hai mươi, thậm chí ba mươi hoặc bốn mươi năm về trước. Khi đó đây là một nghề nghiệp khá phổ biến. Nhưng hiện tại xã hội phát triển càng ngày càng nhanh, người đưa thư đã biến mất, thanh thế cho nó là nhân viên chuyển phát nhanh.

Dương Gian nói:

- Bất kể tôi có nhìn thấy hay không nhìn thấy nội dung của bức thư này. Hiện tại tôi đang cảm thấy hứng thú với nó, cần phải nhìn xem một chút. Nếu thực sự không có vấn đề gì, tôi sẽ trả lại cho cậu.

Lý Dược lắc đầu nói:

- Mặc dù không biết cậu có phải là Dương Gian thật không. Nhưng chúng tôi không được phép làm mất bức thư này. Nếu không chúng tôi sẽ chết cực kỳ thê thảm. Tôi có thể tạm thời lấy ra cho cậu nhìn đã là rất có thành ý rồi. Mong cậu không nên để cho chúng tôi phải khó xử.

- Mấy người đến đào đồ ở trong rừng của nhà tôi, bộ dạng còn khả nghi như vậy. Tôi không làm khó mấy người đã coi như tốt lắm rồi. Chỉ bằng hành động cầm súng và chỉ vào người tôi vừa rồi của người kia, tôi đã có đủ lý do để xử lý sạch mấy người tại đây.

Trong nháy mắt, sắc mặt Dương Gian trở nên âm lãnh, ánh mắt hờ hững, không có một chút cảm tình.

Nghe hắn nói như vậy, đám người Lý Dược lập tức trở nên cảnh giác. Cả đám nhìn chằm chằm vào Dương Gian, dường như muốn chuẩn bị tốt để phản kích bất cứ lúc nào.

Dương Gian liếc nhìn bọn họ một chút:

- Ngay cả ngự quỷ nhân cũng không phải thì sao mấy người có thể đỡ được một lần tập kích của tôi. Cho nên việc khẩn trương của mấy người là hoàn toàn vô dụng. Chi bằng thay đổi thái độ, nghĩ xem nên làm cách gì để tôi không ra tay. Chứ không phải hành động như một kẻ bị nước chảy vào đầu, đi khiêu khích tôi như vậy.

Người này thực sự là Dương Gian sao?

Ánh mắt Lý Dược hơi lấp lóe, trong lòng dần dần tin tưởng, người trước mặt thực sự là Dương Gian, người phụ trách của thành phố Đại Xương.

Có lẽ điều này là đúng, dù sao hiện tại cũng đang là cuối năm, khả năng cao Dương Gian trở về quê ăn tết. Cho nên việc Dương Gian xuất hiện ở trong thôn này là điều hoàn toàn có khả năng. Với lại điều quan trọng nhất chính là giọng điệu, thần sắc của người trước mặt đã để lộ rõ thái độ của hắn.

Đây đúng là giọng điệu của một người coi rẻ mạng người, xem mấy người bọn họ như những con kiến, muốn là tiện tay bóp chết.

Coi thường sinh mệnh? Không, phải nói là không còn chút tình cảm nào.

Đây chính là một trong những điểm nhận biết của ngự quỷ nhân.

- À, ha ha.

Lý Dược cười, gãi gãi đầu, tỏ ra có chút ái ngại nói xin lỗi:

- Thật sự xin lỗi, tôi không biết khu rừng này chính là của nhà cậu. Chúng tôi chỉ đi theo địa chỉ mà bức thư này ghi mà thôi, đồng thời chúng tôi cũng không phải muốn lấy trộm thứ gì đó của nhà cậu hết. Chỉ cần làm xong chuyện này, chúng tôi sẽ bồi lại nguyên trạng cho nó, rồi yên tĩnh rời đi.

- Đồng thời chúng tôi cũng không biết thứ chứa ở bên trong chiếc rương là thứ gì hết.

Dương Gian đưa tay, sau đó lạnh lùng nói:

- Đưa bức thư đây. Tôi không muốn lặp lại câu này lần thứ hai.

Mặt Lý Dược lộ ra vẻ khó xử:

- Dương Gian, bức thư này thực sự không có tác dụng gì đối với cậu cả. Nhưng ngược lại, nếu bọn tôi làm mất nó sẽ xảy ra chuyện cực kỳ xui xẻo. Không phải chúng tôi không muốn đưa nó cho cậu, mà chúng tôi không muốn làm mất bức thư.

Dương Gian hỏi:

- Sau khi làm mất bức thư thì mấy người sẽ gặp phải chuyện xui xẻo nào? Nói thử xem. Tôi đang tò mò muốn biết đây.

- Sẽ có quỷ đến tập kích chúng tôi.

Một người đàn ông ở bên cạnh trầm giọng nói:

- Lần tập kích đó gần như là một lần tập kích hẳn phải chết. Đương nhiên cũng sẽ có một vài người đưa thư làm mất bức thư, hoặc là không đưa thư đến nơi. Mặc dù sau đó bọn họ đã thành công tránh thoát khỏi một lần tập kích của lệ quỷ. Nhưng nếu làm mất thư lần hai, mức độ kinh khủng của lần tập kích sẽ… Tăng lên gấp đôi.

Dương Gian lập tức tỏ ra ngưng trọng.

- Vậy sao. Nói như vậy mấy người giống như đang gặp phải nguyền rủa của lệ quỷ và phải thay nó làm một số việc quỷ dị.

Hắn lập tức liên tưởng đến một con quỷ.

Nó từng là kẻ cầm đầu, một tay ủ thành chuyện linh dị quỷ chết đói của thành thành phố Đại Xương. Triệu Khai Minh, tên này cũng làm việc thay quỷ. Cuối cùng mọi việc đạt đến mức độ không thể ngăn cản. Hắn cũng từng suýt chết ở lần đó. Thậm chí chuyện lần đó còn thiếu chút nữa là hủy luôn thành phố Đại Xương.

Làm việc thay quỷ, bất kể quá trình như thế nào, kết quả đều cực kỳ đáng sợ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Gian lập tức động sát tâm. Chứ không còn có ý định muốn hù dọa đám người này nữa.

- Có thể nói như vậy, chúng tôi không biết bản thân đang làm việc cho ai. Chỉ biết một khi bức thư được đưa xuống, chúng tôi cần phải đi đưa thư. Những nơi mà chúng tôi cần đến đều cực kỳ nguy hiểm, tỷ lệ tử vong rất cao. Nhưng số lượng người mới lại cực kỳ nhiều. Có lẽ cậu còn không biết, hai tháng trước tôi cũng chỉ là một người mới, cái gì cũng không biết.

Lý Dược nói, mỗi khi nhắc đến chuyện này, tâm trạng của hắn ta trở nên tồi tệ hơn.

Bình Luận (0)
Comment