Một người của bọn họ đã phải chết thảm mà không có lực phản kháng.
Toàn bộ quá trình diễn ra một cách cực kỳ nhanh chóng, không máu me, thậm chí còn không bạo lực, chỉ là quá quỷ dị.
Nhưng điều khiến cho đám người Lý Dược chú ý không phải là những điều đó. Mà là Dương Gian bị trúng một phát súng nhưng sau đó vẫn có thể nhẹ nhàng giết chết người đồng bạn kia của bọn họ. Những món đồ mà hắn lộ ra ngoài đủ khiến cho đám người cảm thấy hoảng sợ. Bọn họ cảm thấy dù có phải đối mặt với lệ quỷ thực sự, bọn họ cũng không tuyệt vọng đến mức này.
Hiện tại khả năng khống chế lệ quỷ của người phụ trách của thành phố Đại Xương đã đạt đến trình độ này rồi hay sao?
Xem ra thế giới bên ngoài đã thay đổi quá nhanh, đám người bọn họ bắt đầu xuất hiện dấu hiệu không theo kịp.
Trên trán Lý Dược đổ đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy mọi chuyện đang dần mất khống chế. Vốn dĩ hắn ta cho rằng thứ nguy hiểm nhất trong lần đi đưa thư này chính là con quỷ trốn trong rương. Không nghĩ thứ kia không hề nguy hiểm, thứ nguy hiểm thực sự lại đến từ một người.
- Còn có thủ đoạn gì thì mau tranh thủ thời gian dùng đi. Chờ thêm tí nữa là mấy người sẽ không có cơ hội sử dụng đâu.
Giọng điệu của Dương Gian cứng nhắc cùng băng lãnh, tuy nhiên lộ ra vẻ cực kỳ cường thế.
Không thèm lo lắng việc đám người bị dồn vào tuyệt cảnh sẽ bộc phát thứ gì đó để rồi giết chết hắn.
Hắn đã từng đối mặt với chuyện linh dị cấp S mấy lần, giam giữ không ít lệ quỷ, sự tự tin này cũng dần dần hình thành. Đây cũng không phải là hành động ngu xuẩn hay khinh người gì đó, Dương Gian cần thu thập một ít tư liệu tình báo.
Khẽ liếc mắt qua một vòng.
Con mắt đỏ tươi, quỷ dị nhìn chằm chằm vào ba người còn lại, dường như đang chờ đợi sự phản kích của họ.
Nhưng Lý Dược và một nam một nữ kia nào dám ra tay. Bọn họ thấy Dương Gian trước mặt đã hoàn toàn vượt xa mức độ của một con lệ quỷ bình thường. Nếu bọn họ còn dám ra tay lần nữa, kết cục chắc chắn chỉ còn lại một con đường chết.
- Nếu mấy người đã không còn ý định động thủ thì tôi cũng không cần khách khí. Mấy người đã làm việc cho những thứ không thể giải thích, tôi cũng không thể nào buông tha cho mấy người. Đây cũng không phải là ân oán cá nhân, mà là trách nhiệm của một người phụ trách như tôi. Tôi không cho phép người khác quấy rối ở trong địa phương quản lý của mình, hơn nữa còn nằm ở bên cạnh nhà của tôi.
Vừa nói, ánh mắt Dương Gian nhìn về phía Lý Dược. Hắn nói cho bọn họ biết lý do là vì hắn không muốn mấy người này chết một cách không minh bạch.
Ngoài ra hắn cũng biết được người này chính là kẻ cầm đầu.
Ngay khi bị mắt quỷ để ý đến, trong nháy mắt, lông tơ trên người Lý Dược dựng hết lên. Giống như đang bị lệ quỷ nhìn ngó vậy. Trong lúc vô ý thức, hắn ta liền lùi ra phía sau mấy bước. Nhưng sau đó hắn ta chợt nhớ ra, hình như hành động lùi lại của hắn ta là hoàn toàn vô dụng.
- Dương Gian, cậu bình tĩnh lại một chút, mọi chuyện cũng giống như những gì cậu nghĩ. Việc đưa thư của chúng tôi cũng là vì xử lý một số nguy hiểm tiềm ẩn, chứ không phải như cậu nói, đi gây rối lung tung, việc này tôi hiểu rất rõ.
Dương Gian trầm mặc không nói, nhưng vẫn lạnh lùng bước về phía hắn ta.
Lý Dược hiểu, người trước mắt không phải là kẻ chỉ dùng dăm ba lời nói là có thể đánh động, đây là một người có ý chí rất mạnh.
- Sau khi giết chết mấy người xong, đương nhiên là tôi sẽ tỉnh táo lại.
Lúc này, ở sau lưng Dương Gian xuất hiện một bóng màu đen chập chờn lắc lư, giống như một người nào đó đang ở trong bóng mờ và sắp sửa đi ra ngoài.
Khi sử dụng năng lực lệ quỷ, ngự quỷ nhân không được sử dụng năng lực của một con lệ quỷ trong một quãng thời gian dài, mà phải thay thế năng lực của con quỷ khác, đây là một quy luật đặc thù do ngự quỷ nhân tìm ra, nhằm duy trì cân bằng giữa các con lệ quỷ ở trong người.
"Xong."
Hai người còn lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng tuyệt vọng.
Bọn họ không biết nên làm gì cho đúng.
Thậm chí bọn họ còn không dám đi ngăn cản Dương Gian. Bởi vì hắn quá nguy hiểm. Vũ khí bình thường mà họ sử dụng không làm gì được hắn. Ngay cả phát súng có thể đẩy lùi lệ quỷ một lúc của bọn họ cũng chẳng là gì đối với Dương Gian. Có thể nói, bọn họ không có cách nào xử lý Dương Gian cả.
- Chờ một chút.
Lúc này Lý Dược khẽ cắn răng hô to, sau đó nói tiếp:
- Chúng tôi sẽ đưa bức thư cho cậu xem. Đồng thời xin lỗi cậu vì chuyện vừa rồi.
Nói xong, hắn ta lập tức lấy bức thư bằng giấy có màu nâu vàng ở trong túi áo ra.
- Sau khi giết cậu xong tôi lại nhìn nó cũng không muộn.
Thái độ của Dương Gian vẫn như cũ, không hề thay đổi.
Lý Dược nói:
- Không, sau khi tôi chết, bức thư này sẽ biến mất. Tôi không biết liệu sau này nó còn xuất hiện nữa hay không. Tôi từng nhìn thấy người khác chết. Người kia không hoàn thành việc đưa thư trong thời gian quy định nên bị lệ quỷ giết chết và bức thư cũng biến mất theo.
- So với tính mạng của mấy người chúng tôi, tôi biết thứ mà cậu cần chính là chân tướng. Dù sao số thứ có thể lọt được vào mắt của những người như cậu đã không còn nhiều.
Nghe hắn ta nói như vậy.
Dương Gian lập tức dừng chân, tên Lý Dược này nói không sai. Mục đích giết đám người này của hắn chỉ là đề phòng, không để chuyện mà hắn nghĩ xảy ra. Nhưng phần nhiều là hắn muốn biết được chân tướng và vì sao bọn họ lại phái đưa lá thứ này đến đây, còn cần phải bỏ nó vào bên trong rương.
Phải biết ở bên trong chiếc rương này đang chứa một cỗ thi thể không đầu không chân.
Một cỗ thi thể thì làm sao đọc được thư?
Nếu nơi mà bọn họ đưa đến là ở bên trong ngôi miếu, thì hắn còn có thể lý giải được một ít.
- Đưa bức thư đây.
Dương Gian đi đến trước mặt hắn ta, sau đó duỗi cánh tay có vẻ hơi cứng ngắc và băng lãnh kia ra.
Khi đụng vào những thứ quỷ dị, không thể hiểu này, bàn tay quỷ là phương pháp ổn thỏa nhất.
Lần trước, khi tiếp xúc với quỷ gõ cửa, nếu không phải hắn dùng bàn tay quỷ để chạm vào người ông lão kia. Thì có lẽ hắn đã gặp phải nguyền rủa thi ban. Khả năng cao là lúc này hắn đã chết vì thân thể mục rữa.