Hiện tại, Lý Dược không dám phản kháng nữa, mà đưa bức thư có gắn kèm sinh mạng của hắn ta cho Dương Gian.
- Tôi không biết được nội dung bên trong nó là gì, cũng không biết nó đang chứa thứ gì. Nhiệm vụ của những người như chúng tôi là đi đưa thư, đồng thời không thể nhìn. Trước kia từng có không ít người đưa thư muốn nhìn lén nội dung của bức thư. Nhưng tất cả đều không hề ngoại lệ, toàn bộ đã bị chết hết.
- Cho nên khi mở ra bức thư sẽ gặp phải nguy hiểm. Thứ mà tôi có thể nói cho cậu biết cũng chỉ có nhiêu đó. Nếu sau đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu cũng đừng cho là tôi đang lừa cậu.
Dương Gian không nói gì, hắn đang quan sát bức thư.
Đúng là bức thư này chưa từng mở ra.
Bởi vì bức thư vẫn còn rất hoàn chỉnh, không có dấu vết bị hàn gắn lại, giống như được chế tác từ một thứ nguyên vẹn vậy. Nếu muốn mở bức thư này, người mở không còn cách nào khác ngoài việc xé bức thư ra.
Sờ sờ.
Có lẽ bên trong chỉ chứa một tờ giấy, rất mỏng, nên không có cảm giác gì hết. Nhưng chắc chắn bên trong có chứa thứ gì đó, chứ không phải hoàn toàn trống rỗng.
Dương Gian lại hỏi thêm lần nữa.
- Cậu đã đi đưa thư mấy lần rồi?
Lý Dược nói:
- Đây là lần thứ ba. Trên cơ bản, mỗi tháng người đưa thư sẽ phải đi đưa thư một lần. Mặc dù thời gian khá thoáng, nhưng mỗi một lần đều gặp phải những nguy hiểm không thể nào biết. Người mà cậu vừa đánh chết cũng là người đưa thư, đây là lần thứ hai của hắn ta.
Dương Gian không do dự thêm nữa, lập tức đưa tay xé rách bức thư.
Phong bao bên ngoài mặc dù khá quỷ dị và cổ quái, nhưng thực tế nó không có lộ ra điều gì quá bất thường. Trông chẳng khác gì những phong bao thư bình thường, có thể dễ dàng mở ra được.
Một tờ giấy.
Một tờ giấy hơi ố vàng bị hắn rút ra từ từ khỏi bao thư.
Ngay lập tức một hàng chữ màu đen, hơi vặn vẹo xuất hiện ở trươc mặt của Dương Gian.
"Tuyệt đối không nên mở bức thư này ra.”
Đây là chữ phồn thể, chứ không phải kiểu chữ giản thể mà Dương Gian quen thuộc. Dường như thời gian viết thư cách đây cũng khá dài rồi, vết mực khá cũ. Căn bản mà nói, thứ này không hề giống như một bức thư mới được nhận trong tháng này.
Dương Gian nhíu mày, tiếp tục rút tờ giấy ra.
"Rõ ràng là một câu nói nhảm. Nếu mình không mở bức thư này ra thì sao có thể nhìn thấy được dòng chữ này chứ."
Rất nhanh.
Hàng chữ thứ hai xuất hiện
"Người mở ra bức thư sẽ bị lệ quỷ giết chết."
Sắc mặt Dương Gian trầm xuống, hắn cảm thấy bức thư này chẳng có nội dung gì hết. Toàn bộ chỉ là cảnh cáo người đang nhìn lén bức thư mà thôi. Dường như bàn thân bức thư này cũng không phải là một thứ gì đó có quá nhiều ý nghĩa. Có lẽ quá trình đưa thư mới là chỗ quan trọng nhất.
Nhưng hắn cũng không vội vàng xao động, mà tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Hàng chữ thứ ba hiện ra ở trước mắt hắn:
"Quỷ sắp đến rồi."
Hả?
Ngay khi nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng Dương Gian càng cảm thấy nghi hoặc. Bởi vì bức thư này không hề tiết lộ bất cứ tin tức nào cả, không hề giống với tưởng tượng của hắn là bên trong sẽ có một vài tin tức mang tính then chốt nào đó.
Mà ngay khi hắn đang đọc bức thư.
Lý Dược đã phát hiện ra có chuyện gì đó không hợp lý.
Ánh sáng bên trong rừng cây càng ngày càng mờ, rõ ràng hiện tại đang là buổi sáng, thì kiểu gì nó cũng phải càng ngày càng sáng chứ. Nhưng không, dường như càng ngày bầu trời càng trở nên ảm đạm. Bọn họ có cảm tưởng, giống như hiện tại đang là lúc chập tối, trời sắp sửa về đêm. Không biết có phải là ảo giác hay không, dường như cảnh vật xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo không ít.
Đây không phải loại lạnh lẽo của mùa đông, mà là một cỗ khí tức quỷ dị, âm lãnh đang xâm nhập vào trong thân thể bọn họ, không thể bị ngăn cản.
Người phụ nữ duy nhất trong nhóm hoảng sợ nói:
- Lý Dược, xong rồi, Dương Gian đã nhìn bức thư, quỷ bị hấp dẫn đến. Lần này chúng ta xong đời rồi.
Người đàn ông còn lại nói:
- Thứ này chắc chắn đang hướng về chúng ta mà đến. Bức thư bị mở ra, có nghĩa là chúng ta đã đưa thư thất bại. Cho nên quỷ sắp xuất hiện và tập kích chúng ta. Nếu lần này chúng ta không đỡ được thì sẽ chết cả đám.
Lý Dược nói với vẻ lo lắng:
- Tôi hiểu rõ chuyện này hơn mấy người. Nhưng vừa nãy nếu không đưa thư cho Dương Gian, chúng ta còn chết nhanh hơn. Tranh thủ thời gian chuẩn bị kỹ càng đi, cố gắng sống sót qua lần này rồi lại nói chuyện sau.
Ngay lập tức.
Bọn họ bắt đầu bối rối chuẩn bị để ứng phó với nguy hiểm đang sắp sửa cận kề.
Người đàn ông kia lập tức nhặt khẩu súng lục cũ kỹ ở bên cạnh xác người đồng bạn. Còn người phụ nữ kia lập tức móc từ trong người ra một tờ giấy nháp khá cũ kỹ. Không, thứ này không thể nói là một tờ giấy nháp, mà nó giống với một tờ tiền hơn, không phải là loại tiền hinh vuông, mà là hình tròn.
Lý Dược cũng không dám làm qua loa, hắn ta lấy từ trong ba lô ra một chiếc hộp.
Đó là một hũ tro cốt.
Sau khi mở ra, ở bên trong có một nửa là tro cốt màu xám. Còn việc đống tro cốt này được chế tạo từ xương gì thì không ai biết được.
Lý Dược bốc một nắm tro cốt, khẽ căn răng, bộ dạng của hắn giống như đang định bỏ đi một thứ gì đó quý giá vậy. Sau đó, hắn ta vẩy đống tro cốt trong tay xuống mặt đất, rồi đứng vào bên trong chỗ tro cốt vừa rồi. Hắn ta cứ thế đứng yên ở đó, không nhúc nhích, chờ đợi nguy hiểm ở xung quanh tiến đến.
Ánh sáng ở trong rừng càng ngày càng tối.
Hiện tại bọn họ chỉ nhìn ra những hình dạng mơ hồ của đồng bạn, chứ không thể nào thấy rõ khuôn mặt nữa.
Nếu không phải còn có Dương Gian đứng ở đây ngăn cản, khả năng ba người bọn họ tập hợp lại thì tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn một chút.
Tuy nhiên, đối với tất cả mọi sự biến hóa ở xung quanh.
Dương Gian vẫn làm như tai điếc mắt đui, vẫn cầm bức thư ở trong tay, cả người giống như bị mê hoặc, cứ thế nhìn chằm chằm vào bức thư.
Loại trạng thái này khá kỳ lạ.