"Là trùng hợp hay là ảo giác?"
Dương Gian lập tức trở về chỗ cũ, nhưng khi hắn nhìn sang chỗ kia một lần nữa. Bóng người trốn ở phía sau gốc cây không hề xuất hiện, không thể nào khôi phục lại bộ dạng như lúc trước.
Chuyện này khiến cho hắn hiểu được.
Có lẽ vừa nãy hắn cũng không hề nhìn nhầm. Vừa rồi thực sự có một con quỷ đang đứng ở nơi đó. Mắt quỷ đã nhìn thấy bóng dáng của lệ quỷ, chỉ là hiện tại vị trí của nó thay đổi rồi.
Đồng thời dựa theo vị trí của con quỷ lúc nãy.
Dương Gian có thể khẳng định một điều.
Vị trí của con quỷ kia đã cách đám người bọn hắn… Rất gần.
"Con quỷ xuất hiện trong tình huống này rất đặc biệt, khả năng hiện tại quy luật giết người của nó đã hoàn toàn vô dụng. Hẳn tất cả người ở trong rừng cây này đều phải gánh chịu một lần tập kích của quỷ. Khả năng cao chuyện này giống y như những người kia vừa nói lúc trước. Việc gửi thư bị thất bại, phải thừa nhận tập kích của quỷ. Còn mình, chắc chắn là do đã nhìn vào bức thư này."
"Có lẽ bên trong lá thư này có nội dung, nhưng vì mình cưỡng ép xé nó ra nên nội dung đã thay đổi. Biến thành một loại nguyền rủa của lệ quỷ. Hoặc mục đích của lá thư này chính là mình, chứ không phải cỗ thi thể kia."
Dương Gian không vội vàng, hắn yên lặng chờ đợi quỷ xuất hiện.
Hiện tại hắn không thể nào xác định được vị trí của quỷ, nếu còn hành động một cách mù quáng, chỉ khiến bản thân rơi vào tình thế bị động hơn mà thôi.
Gió lại bắt đầu thổi ở bên trong rừng, khiến cây cối khẽ lung lay, bóng dáng chập chờn. Những nhánh cây va chạm đan xen vào nhau phát ra từng tiếng xào xạc. Đồng thời trong không khí dường như đã xuất hiện một mùi thi thối như có như không.
Dường như quỷ lại đang di chuyển.
Dương Gian lập tức chú ý đến chi tiết này, một khi con quỷ này xuất hiện động tĩnh sẽ tạo ra một vài điều dị thường. Lúc nãy có lẽ quỷ đã đứng yên một chỗ nào đó không cử động, cho nên khu rừng mới yên lặng được một lúc.
Nhưng hiện tại đương nhiên là quỷ đã di chuyển, vẫn như trước, hắn không có cách nào phân biệt ra phương hướng di chuyển của quỷ, không biết nó định tiếp cận ai đầu tiên.
Yên tĩnh, kìm nén, thoắt ẩn thoắt hiện.
Loại hoàn cảnh cực đoan này chính là một trong những thứ khảo nghiệm năng lực chịu đựng.
Mặt Dương Gian vẫn như cũ, không có biểu hiện gì. Bởi vì hắn đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ quỷ xuất hiện là có thể đối kháng với nó. Nhưng những người khác lại không được.
Lúc này Lý Dược đang giẫm ở trên mặt đất rải đầy tro cốt, cả người căng cứng, mồ hôi lạnh chảy đầy trán. Chỉ mới bắt đầu có một lát mà hắn ta cảm thấy cả người vừa chua vừa mệt. Nhưng hắn ta không dám cử động, thậm chí còn không dám nhúc nhích chân. Bởi vì chỉ cần hắn ta đi ra khỏi vị trí bao phủ của tro cốt, quỷ sẽ ngay lập tức tập kích hắn ta.
Trước kia hắn ta từng dựa vào thứ này mới có thể sống sót.
Nhưng đống tro cốt này cũng không phải vạn năng, nếu như chuyện này không thể kết thúc, quỷ cứ ở lì tại chỗ này không chịu rời đi. Thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ bị quỷ tập kích.
Luồng gió âm lãnh thổi càng ngày càng mạnh.
Cây cối xung quanh chập chờn, phát ra âm thanh che đậy đi một tiếng bước chân quỷ dị đang tới gần đám người.
Tiếng bước chân này rất nặng, giẫm lên trên lớp lá dày nặng trịch, không ngừng bước về phía đám người.
Mục tiêu tiếp cận đầu tiên của quỷ không phải là Dương Gian, cũng không phải Lý Dược, mà là người đàn ông tên Chu Lâm kia.
Nó tiếp cận nhưng không có một ai biết, dù mắt quỷ của Dương Gian có thể thăm dò ra một ít dị thường. Nhưng vì hiện tại xung quanh đang bị cây cối che chắn cho nên hắn không thể nào xác định được vị trí của quỷ. Hắn chỉ biết là quỷ đang ở gần đây và đang di chuyển. Còn nó ở chỗ nào thì hắn không biết rõ.
Có lẽ hắn cần phải mở ra tầng thứ ba, thứ tư gì đó thì mới có thể nhìn thấy.
Nhưng Dương Gian không muốn làm như vậy.
Việc hắn cần làm chỉ là đảm bảo an toàn cho bản thân, không để quỷ đến gần là được. Còn những người khác hắn không quan tâm. Ngoài ra, ở trong tình trạng chưa hiểu gì về con quỷ kia, mà tiếp cận và đối kháng với nó là một hành động cực kỳ ngu xuẩn.
- Chu Lâm, hình như phía sau chúng ta có tiếng bước chân.
Lúc này, người phụ nữ tên là Triệu Lệ ở bên cạnh động nhiên nói ra một câu như vậy.
- Đùa gì vậy, cô đừng có làm cho tôi sợ.
Trái tim Chu Lâm sắp sửa nhảy ra ngoài.
- Không, tôi không hề nói đùa. Hình như tôi nghe được âm thanh cành cây bị đạp gãy. Ở trong loại tình huống như hiện tại, chúng ta không cử động, Lý Dược càng không thể di chuyển. Mà người tên Dương Gian kia lại đứng yên như trúng tà khi cầm bức thư… Như vậy thì còn ai xuất hiện ở bên cạnh chúng ta và đạp gãy cành cây được nữa chứ?
Mặc dù hoảng sợ, nhưng đầu óc Triệu Lệ cực kỳ thanh tỉnh. Điều này khiến cho cô ta có thể phân tích ra được tình hình.
- Tôi… Chúng ta, khả năng cao đã bị quỷ để mắt đến.
Chu Lâm lắp bắp, hai tay hắn ta run rẩy, nắm chặt khẩu súng lục kiểu cũ ở trong tay.
Chỉ có một cơ hội.
Hắn ta nhất định phải bắn trúng con quỷ, nếu không kết cục của bọn họ sẽ cực kỳ thảm.
Tuy nhiên, đoán thì đoán, nhưng bọn họ sẽ không có vì vậy mà hành động. Trong đầu bọn họ không hề xuất hiện ý định bỏ chạy. Dù khẩn trương và sợ hãi nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
Ngay khi hai người đang nói chuyện với nhau nhằm tìm kiếm chút cảm giác an toàn từ phía đối phương.
Quỷ đã xuất hiện.
Đằng sau một gốc cây đứng gần bọn họ nhất, một bóng mờ đáng sợ xuất hiện. Là một người, nhưng không thể nói là một người sống, bởi vì nó chỉ lộ ra một nửa thân thể và một nửa khuôn mặt. Còn một nửa kia đang bị cây cối che khuất, không thể nhìn thấy.
Người này giống như đã chết từ rất lâu, đồng thời có lẽ mới bị ai đó móc ra từ mộ. Bởi vì trên người dính đầy bùn đất.
Mà ở phía bên kia, Chu Lâm và Triệu Lệ không hề hay biết, thậm chí bọn họ không biết quỷ đã đi đến cạnh hai người.
Khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng nửa mét, nếu quỷ giơ tay lên là nó sẽ chạm vào được bọn họ họ.
Nhưng đúng lúc này, quỷ lại đứng yên bất động.
Gió ở bên trong rừng lập tức dừng, tất cả mọi thứ dường như đang chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp.