Dương Gian cảm nhận được dị thường ở xung quanh đang lắng lại. Hắn lập tức ý thức được con quỷ kia đã dừng.
Đây đã là lần thứ ba.
Mặc dù rừng cây này khá dày đặc nhưng diện tích không lớn. Quỷ đã di chuyển ở trong này những ba lần. Mà toàn bộ ba lần di chuyển của nó, hắn chỉ nhìn thấy cái bóng của quỷ ở lần di chuyển thứ hai. Sau đó liền mất dấu nó. Hiện tại hắn cũng không biết con quỷ kia đang ở chỗ nào.
Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, con quỷ kia chắc chắn đã tiếp cận đám người vô cùng gần. Có lẽ đang ở bên cạnh một người nào đó cũng nên.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Chờ đến khi quỷ bắt đầu tập kích người khác, mình có thể bắt đầu hành động. Ở trong chỗ này, nếu tình thêm cả mình nữa là bốn người. Cho nên xác suất mình bị quỷ tập kích lần đầu tiên sẽ không cao. Cho nên hiện tại mình có thể lớn mật hơn một chút. Mở ba con mắt quỷ để nhìn ngó.”
Ở trong ánh mắt này, hắn có thể quan sát được rất nhiều thứ ở xung quanh. Nhưng vẫn không thể nào nhìn xuyên qua được đống cây cối này. Vẫn bị lực lượng linh dị ảnh hưởng, xuất hiện rất nhiều điểm mù.
Lúc này Dương Gian đã đưa ra quyết định, hắn không đứng yên tại một chỗ nữa.
Hắn bắt đầu di chuyển, đi xung quanh, nhằm xác nhận tình hình, đồng thời tìm kiếm vị trí của con quỷ.
Bởi vì khả năng cao quỷ đã dừng lại, không hành động nữa, nên Dương Gian cho rằng, đây là một cơ hội tốt để cho hắn đi tìm kiếm.
Nhưng, ngay khi hắn vừa mới bắt đầu hành động.
Ở bên phía Chu Lâm và Triệu Lệ.
Quỷ đã đứng ở phía sau một gốc cây đằng sau lưng của bọn họ. Chỉ còn cách hai người chừng nửa mét. Đồng thời trong lúc mọi thứ đang trở nên yên tĩnh này, một chuyện nguy hiểm nhất đã phát sinh.
Trong khung cảnh tối tăm, dường như có một cánh tay đang vươn về phía hai người. Cánh tay này dính đầy bùn đất, đồng thời có mang theo một mùi vị hối thối. Chẳng khác gì một cỗ thi thể mới được móc từ trong mộ ra ngoài. Nhưng nếu chỉ là một cỗ thi thể bình thường, nó sẽ không đứng nấp ở đằng sau cây quỷ dị như thế này.
Còn chưa đụng vào người.
Nhưng một mùi vị dị thường đã xuất hiện và tỏa ra tràn ngập trong không khí.
Người đàn ông tên là Chu Lâm kia căng cứng toàn thân, khẩn trương tới cực độ. Ở trong hoàn cảnh tối tăm như thế này, hắn ta không thể đủ trấn định để duy trì sự tỉnh táo. Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu mà mồ hôi đã chảy ướt đẫm người của hắn ta. Không biết là vì đang quá khẩn trương, hay là quá hoảng sợ, mà thân thể hắn ta đang run rẩy không ngừng.
Nhưng đúng lúc này.
Dường như Chu Lâm đã cảm thấy được cái gì đó, hoặc là ở trong tình trạng căng thẳng quá độ thì hắn có chút nghi thần nghi quỷ. Bởi vì hắn ta ngửi được một mùi vị hôi thối tỏa ra bên người.
Ban đầu mùi vị kia không có, hắn nhớ rất rõ, thậm chí cực kỳ chắc chắn, nhưng hiện tại mùi vị này đã bắt đầu xuất hiện.
Ngay thời khắc đó, ở trong đầu của hắn ta xuất hiện một ý nghĩ khiến hắn ta phải cảm thấy tuyệt vọng.
Có lẽ, quỷ đang ở ngay bên cạnh hắn ta.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã khiến cho cả người Chu Lâm như muốn khụy xuống. Hắn ta không nghĩ bản thân sẽ lại xui xẻo như vậy, trở thành người bị lệ quỷ để mắt đến đầu tiên. Lúc trước hắn ta từng ảo tưởng, người đầu tiên sẽ là Dương Gian. Dù sao Dương Gian mới chính là người mở ra bức thư. Nên trở thành người đầu tiên bị quỷ để mắt đến cũng là chuyện bình thường và xác suất nó khá lớn.
Nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, có một chuyện phát sinh khiến cho Chu Lâm phải hoảng sợ đến cực điểm.
Chỗ gáy của hắn ta đột nhiên có cảm giác mát lạnh.
Không biết là thứ đồ nào đó âm lãnh chạm vào da thịt nơi gáy của hắn ta. Nhưng hẳn không phải là là cây ở trên đỉnh đầu, cũng không thể nào là mồ hôi được. Mà cảm xúc này giống như… Mấy ngón tay cái.
Quỷ đang ở sau lưng của hắn ta?
Sau đó, cả người đang căng cứng như lò xo của Chu Lâm đột nhiên nhảy dựng lên. Kế đó hắn ta thét lớn một tiếng, trong thanh âm mang theo cả sự rung động. Cuối cùng hắn ta không chút do dự mà nã một phát súng vào trong khu vực âm u ở đằng sau lưng.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, như vậy là viên đạn được chế tác bằng xương ngón tay cuối cùng đã bị bắn ra.
Nhưng một phát súng này lại trúng vào khoảng không.
Gốc cây ở phía sau lưng hắn ta chợt văng ra mấy mẩu vỏ cây, đồng thời một đoạn xương ngón tay màu trắng dính ở giữa thân cây.
Người phụ nữ tên Triệu Lệ ở bên cạnh cũng kinh hãi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cô ta vội vàng hỏi:
- Sao rồi, sao rồi? Cậu có bắn trúng nó không?
Nếu lúc này đột nhiên nổ súng, đương nhiên là Chu Lâm Đã phát hiện ra con quỷ.
- Không, dường như không bắn trúng con quỷ. Xong rồi.
Khuôn mặt Chu Lâm tro tàn, tràn đầy tuyệt vọng.
Vũ khí đã biến thành phế phẩm, không thể nào đẩy lùi lệ quỷ nữa. Cho nên lần tập kích tiếp theo của lệ quỷ chắc chắn hắn ta sẽ phải chết. Đó là điều không thể nghi ngờ. Bởi vì hiện tại trong tay hắn ta chẳng còn gì để chống lại quỷ cả.
- Đùa cái gì vậy, ở khoảng cách gần như vậy mà cậu không bắn trúng quỷ?
Giọng của Triệu Lệ có chút khàn khàn, tỏ ra cực kỳ tức giận. Nhưng ở sâu trong sự phẫn nộ này là nỗi sợ hãi.
Chu Lâm run rẩy nói:
- Tôi, tôi chỉ cảm thấy con quỷ dường như đang ở đằng sau lưng của tôi, tôi đành phải nổ súng…
Vốn dĩ hắn ta định giải thích, nhưng mới nói được một nửa liền ngừng lại, không nói nữa.
Bởi vì hiện tại có giả thích gì đi nữa cũng vô dụng. Hắn ta đã bị thất bại, tình cảnh sẽ còn tồi tệ hơn so với trước.
- Hả?
Lúc này, Dương Gian đã nghe thấy tiếng súng vang lên, liền quay đầu nhìn sang. Nhưng tầm mắt bị cây cối ngăn cản, phải đi lên phía trước hai bước mới có thể thấy được vị trí của hai người.
"Quỷ xuất hiện ở bên cạnh bọn họ? Một phát súng kia chắc chắn không thể nào dùng để bắn người sống được.”
"Kỳ lại, bọn họ không xảy ra chuyện, cũng không bị lệ quỷ giết chết.”
Dương Gian nhíu mày, bởi vì hắn nhìn thấy hai người kia vẫn đang đứng yên ở chỗ đó. Mặc dù cả hai đều đang khẩn trương và hoảng sợ, nhưng đều còn sống. Không hề bị lệ quỷ giết chết giống như tưởng tượng của hắn.