Chẳng lẽ con quỷ bị bức thư hấp dẫn đến trong khu rừng này không thích giết người?
"Đến gần xem sao."
Hành động của Dương Gian lớn mật hơn một chút, bởi vì hắn đã đoán ra được con quỷ kia chắc chắn không ở bên cạnh hắn. Nên không cần thiết phải cẩn thận quá như này.
Tuy nhiên khi hắn đang đi đến gần, có lẽ việc hắn di chuyển đã phát ra tiếng động, nên hấp dẫn sự chú ý của hai người Chu Lâm và Triệu Lệ.
Triệu Lệ lập tức thét một tiếng cực kỳ chói tai:
- Ai, ai ở bên kia?
Ở bên trong khu rừng tối tăm, cô ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả. Chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang tiếp cận bọn họ. Đồng thời tốc độ của bóng người này rất nhanh, không chút do dự nào. Cô ta không thể khẳng định liệu đây có phải là quỷ không. Cho nên mới lớn tiếng hỏi thăm.
Nhưng cùng lúc đó, một chút ý thức cuối cùng của Chu Lâm đã theo tiếng thét đầy sợ hãi kia mà biến mất. Hắn ta đã bắt đầu có dấu hiệu phát điên.
Hắn ta đã không còn dũng khí đứng yên tại chỗ nữa. Chưa đợi cho Dương Gian nói thêm câu nào, hắn ta đã bị những động tĩnh phát ra kia dọa sợ, lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Vù! Vù!”
Trong rừng cây lần nữa xuất hiện trận gió quỷ dị như vừa rồi, cây cối bắt đầu lung lay, phát ra âm thanh xào xạc. Trong không khí xuất hiện một cỗ mùi vị dị thường, không biết nó thổi đến từ nơi nào.
Lúc này, Dương Gian đột nhiên dừng bước.
Bởi vì điều này xuất hiện có nghĩa là con quỷ kia đã bắt đầu di chuyển lần thứ tư.
Một lần trước nó đã khiến cho tên Chu Lâm kia phải nổ súng, như vậy có thể thấy con quỷ này đã cách hắn ta vô cùng gần. Như vậy chẳng phải là trong lần di chuyển này nó sẽ chủ động xuất hiện? Hay là nói từ lần di chuyển này trở về sau nó sẽ tập kích người khác?
Ngay khi hắn đang suy nghĩ.
Bên trong khung cảnh tối tăm, một con mắt quỷ của Dương Gian nhìn thấy tên Chu Lâm kia đang chạy trốn.
Thấy cảnh này, con ngươi của hắn ngay lập tức co rụt lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy trên lưng của người này đang có một người nằm sấp. Người này giống như một cỗ thi thể vừa được đào ra từ trong mộ vậy. Quần áo cũ kỹ, bẩn thỉu. Mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt của người này, nhưng không nghi ngờ gì nữa thứ này chính là một con quỷ.
Quỷ đang nằm trên người của tên Chu Lâm kia.
Có lẽ vì sự thăm dò của Dương Gian khiến cho con quỷ kia chú ý đến. Nên khuôn mặt đang dán chặt ở trên lưng của Chu Lâm đột nhiên chậm rãi nhấc lên và nhìn sang phía bên này. Lộ ra một khuôn mặt cực kỳ quỷ dị.
Một khuôn mặt trắng bệch, dính đầy bùn đất. Nhưng hai con mắt lại đang đóng chặt, giống như bị bùn đất nhồi vào, đồng thời lại có vẻ như hai con mắt kia đã bị móc mất.
"Đùa gì vậy, một con quỷ đang nằm ở trên lưng mà tên kia lại không có bất cứ phản ứng nào?”
Dương Gian nhìn lấy Chu Lâm còn đang chạy trối chết vì sợ hãi.
Kẻ ngu đến mức độ này mà còn dám dính líu đến chuyện linh dị thì có chết cũng đáng đời.
Tuy nhiên, sợ thì sợ.
Nhưng Dương Gian hiểu rất rõ, cách thức tập kích của con quỷ này có lẽ có liên quan đến hành động này của nó. Mặc dù hắn nhìn thấy con quỷ này. Nhưng bản thân tên kia chắc chắn không thể nào phát hiện ra được.
Nhưng không đợi cho tên Chu Lâm kia không kịp chạy được bao xa.
Chưa chạy ra khỏi rừng cây, hắn ta đột nhiên lảo đảo một cái, sau đó ngã nhào trên mặt đất. Rồi nằm yên trên mặt đất không nhúc nhích.
Ánh mắt Dương Gian co lại, vội vàng bước qua. Lúc này hắn thậm chí không sử dụng quỷ vực.
Khoảng cách giữa hai bên không dài nên dùng quỷ vực là một hành vi không được sáng suốt. Đồng thời hiện tại hắn đã xác định được vị trí của con quỷ kia, không cần cảnh giác với xung quanh nữa.
Mắt quỷ của hắn nhìn chằm chằm vào thân thể của Chu Lâm đang nằm rạp trên mặt đất, phòng ngừa quỷ đột nhiên rời đi.
Không mất bao lâu.
Dương Gian đi đến nơi, từ nãy đến giờ mắt quỷ của hắn chưa hề rời đi khỏi người của Chu Lâm. Nhưng khi đến nơi hắn lại không hề thấy con quỷ ở trên người của tên này nữa.
Không biết nó đã biến mất từ lúc nào, vừa rồi hắn còn thấy rõ con quỷ đang ở trên lưng của người này.
Là một hiện tượng kỳ quái, không thể lý giải, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được loại chuyện ly kỳ cổ quái như này.
Sau khi nhìn chằm chằm người này một lúc, hắn liền ngồi xổm xuống sờ vào mạch ở trên cổ.
Người… Đã chết.
Nãy giờ mới trôi qua có một lúc, vậy mà thi thể đã trở nên lạnh lẽo, không chút nhiệt độ.
Rõ ràng tên Chu Lâm này đã bị quỷ giết chết trong khi bỏ chạy, còn quá trình giết chết như thế nào thì hiện tại không còn quan trọng nữa.
"Khoan, có gì đó không đúng."
Ngay sau đó, Dương Gian đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, hắn vô ý thức muốn thu tay lại.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đó.
Cỗ thi thể của Chu Lâm nằm ở trên mặt đất đột nhiên chuyển động chiếc cổ, khiến khuôn mặt bị lộ ra ngoài. Đó vẫn là một khuôn mặt dính đầy bùn đất, giống như đúc với con quỷ vừa nãy.
Con quỷ đã thay thế người này? Hay là nó đang khống chế người này?
Không chờ cho hắn suy nghĩ thêm điều gì.
Vốn đang nằm úp mặt trên mặt đất, nhưng lúc này Chu Lâm lại giơ tay lên, dường như muốn túm lấy tay của Dương Gian.
Không, động tác này không phải là muốn túm, mà là giống với việc chạm vào hơn.
Con ngươi Dương Gian co rụt lại, trong nháy mắt mở ra quỷ vực và biến mất khỏi chỗ cũ.
Hành động đụng chạm này của quỷ bị thất bại, bàn tay kia liền giữ nguyên động tác như vậy ở trên không trung, không hề thay đổi.
"Nếu con quỷ này có thể xâm nhập và hoạt động được bên trong thân thể người, như vậy sẽ cực kỳ khủng bố."
Dương Gian xuất hiện tại một vị trí cách đó không xa, chỉ tâm nằm mét. Ánh mắt trở nên ngưng trọng, bởi vì tình huống vừa nãy có chút nguy hiểm.
Thậm chí hắn còn không dám dùng bàn tay quỷ để áp chế con lệ quỷ trước mặt. Bởi vì nếu không thể áp chế được nó, vậy lệ quỷ sẽ xâm nhập vào trong thân thể của hắn. Đến khi đó dù Dương Gian có là ngự quỷ nhân đỉnh phong cũng sẽ phải chết bất đắc kỳ tử.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì lúc đó sự cân bằng giữa các lệ quỷ trong người của hắn sẽ bị phá vỡ.
Cùng vì hiểu rõ điểm này, Dương Gian không dám khinh thường.