Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1431 - Chương 1431: Tờ Giấy Nhắn

Chương 1431: Tờ Giấy Nhắn

Nếu hắn có thể xử lý được loại tập kích quỷ dị này, đương nhiên sẽ có tư cách để đọc bức thư.

- Bức thư đã không còn nữa.

Dương Gian xòe tay ra, tờ giấy vừa nãy biến thành tro. Sau đó liền tiêu tán theo cơn gió.

Dường như lực lượng linh dị ký gửi ở trên đó đã tiêu tán nên lá thư đã trở nên vô dụng.

Lý Dược thở phào một hơi:

- Đây là một chuyện tốt, điều này nói rõ nhiệm vụ lần này của chúng tôi đã kết thúc. Không còn bức thư, đương nhiên sẽ không cần phải đi gửi.

Dương Gian hỏi.

- Thật không? Vậy thân phận người đưa thư của mấy người thì sao?

- Thân phận người đưa thư vẫn còn.

Sắc mặt Lý Dược khẽ trầm xuống:

- Đây là một loại nguyền rủa của ác quỷ. Sau khi trở thành người đưa thư, không có một ai có thể thoát khỏi được. Ít nhất tôi cũng chưa từng nghe nói có người đưa thư nào thành công thoát khỏi điều này. Cách thức sống sót duy nhất cũng chỉ có một, là kế thừa được cái bưu điện quỷ dị kia, quản lý nơi đó.

- Còn làm thế nào để được như vậy thì tôi không biết. Tôi chỉ biết ở trong quá trình đi đưa thư, người đưa thư sẽ từ từ thu hoạch được những bí mật liên quan đến tầng sâu hơn.

Dương Gian nhíu mày hỏi:

- Bưu điện? Chỗ kia nằm ở đâu?

Lý Dược nói:

- Không biết, tôi không biết nó nằm ở đâu. Tôi chỉ biết, có đôi khi chỉ cần mở cửa, hoặc là đang đi lại thì tự động đi đến bên trong bưu điện. Những người khác cũng giống như vậy. Có một vài người định dùng thiết bị định vị để xác định vị trí nhưng đều thất bại.

Dương Gian lại hỏi.

- Làm thế nào để trở thành người đưa thư?

Lý Dược lắc đầu nói:

- Không biết, tôi trở thành người đưa thư là do xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một ngày nào đó, tôi đang ở nhà và ngồi xem ti vi, thì nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa. Sau khi mở cửa ra thì không thấy ai cả, chỉ nhìn thấy một bức thư rơi trên mặt đất.

- Lá thư này cũng giống như lá thư mà cậu cầm vừa nãy. Tôi tò mò nên mở ra xem… Sau đó tôi cứ thế trở thành người đưa thư.

Dương Gian nói:

- Nghe ra giống như có ai đó đang cố ý lan truyền nguyền rủa này.

Người gõ cửa kia chắc chắn không thể nào là quỷ được, mà tuyệt đối là người. Nói không chừng đó là nhiệm vụ đưa thư của một người đưa thư nào đó. Và cứ thế nguyền rủa này bị lan truyền ra ngoài, không thể nào bị cắt đứt.

Lý Dược thấy Dương Gian không nói thêm lời nào nữa, liền nói:

- Mặc dù một người bạn của chúng tôi đã chết trong tay cậu. Nhưng chúng tôi sẽ không trách cậu, nhiệm vụ đưa thư lần này có thể chỉ chết một người đã là không tệ rồi. Nhưng chúng tôi không thể đứng chờ đợi ở đây mãi được, chúng tôi muốn rời khỏi đây. Nên vị vọng Dương Gian cậu có thể thả chúng tôi rời đi.

- Còn nếu cậu cứ khăng khăng muốn giết chết chúng tôi, vậy chúng tôi cũng chỉ còn cách ngồi chờ chết. Dù sao ngay cả quỷ cũng không giết được cậu, với năng lực của chúng tôi căn bản không thể làm gì được cậu cả. Ngược lại cậu có thể xử lý chúng tôi trong vòng mấy giây.

Hắn ta nói thẳng vào vấn đề, không hề che giấu gì hết.

Dương Gian lạnh lùng hỏi.

- Trở về đâu?

Lý Dược nói:

- Trở lại bưu điện.

Thực ra Dương Gian cũng không hề hứng thú đối với tính mạng của đám người này. Ở địa vị hiện tại của hắn, đúng là không thèm quan tâm đến sống chết của mấy kẻ này. Thứ duy nhất khiến hắn phải chú ý chính là người đang bị quỷ phụ thân kia.

Là ra tay tiêu diệt hết những người này, xử lý luôn con quỷ kia. Hay là thêm một việc không bằng bớt một việc, để cho bọn họ rời đi?

- Mấy người đi đi. Nhưng từ nay về sau mấy người không được phép đặt chân vào trong thành phố Đại Xương. Nếu còn có loại thư tín như thế này thì mấy người tự mà nghĩ cách xử lý. Nếu không, tôi mà còn nhìn thấy mấy người xuất hiện ở trong phạm vi thành phố Đại Xương, tôi sẽ trực tiếp giết chết mấy người ngay. Khi đó tôi sẽ không ra chào hỏi mấy người. Có lẽ mấy người còn chưa thấy được mặt tôi đã bị tôi giết chết.

Dương Gian nói với giọng điệu lạnh như băng, nhằm cảnh cáo đám người này.

Trong lòng Lý Dược khẽ run. Hắn ta biết người trước mặt nói như vậy cũng không phải là mạnh miệng muốn dọa mấy người bọn họ. Bởi vì hắn ta nhìn ra Dương Gian đang rất muốn tiêu diệt bọn họ, muốn bóp tắt một số nguy hiểm tiềm ẩn.

Nhưng cuối cùng hắn đã không làm như vậy.

Có lẽ là kiêng kỵ thân phận người đưa thư, hoặc là có sắp xếp khác nào đó.

Lý Dược nói:

- Cảm ơn cậu. Kể từ giờ trở về sau tôi sẽ không xuất hiện tại thành phố Đại Xương nữa. Cả đời sẽ không đến đây, cậu cứ yên tâm đi.

Dương Gian nói:

- Tôi không cần mấy người phải hứa, mấy người chỉ cần làm theo những lời tôi nói là được. Ngoài ra tôi cũng có một bức thư muốn tặng cho mất người. Chờ đến khi mấy người đi ra khỏi thành phố Đại Xương thì hãy mở ra xem.

Nói xong, hắn tìm tòi giấy bút từ cỗ thi thể bên cạnh, sau đó viết ra một hàng chữ, rồi gấp tờ giấy lại.

- Nếu trước khi rời khỏi thành phố Đại Xương, mấy người nhịn không nổi mà mở nó ra nhìn thì khỏi cần rời thành phố này nữa.

Tờ giấy kia lập tức xuất hiện ở trong tay của Lý Dược.

Ngay lập tức trán hắn ta toát ra mồ hôi lạnh. Trong đầu hắn ta không hề có ý định mở bức thư này ra để xem, bởi vì hắn ta cảm thấy nó còn đáng sợ hơn cả bức thư của quỷ lần trước.

- Cút đi.

Dương Gian thu hồi ánh mắt, phất tay ra hiệu.

- Chu Lâm, đi mau.

Người phụ nữ tên là Triệu Lệ kia không dám chần chờ quá lâu, vội vội vàng vàng rời đi.

Trước khi rời đi, cô ta khẽ ngoái đầu liếc nhìn Dương Gian một chút. Giống như muốn khắc sâu hình bóng của người đàn ông đáng sợ này. Để sau này có thấy qua thì còn biết đường mà né tránh.

Bởi vì hắn còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ.

Ba người rời đi rất nhanh, bộ dạng của họ chẳng khác gì đang chạy trốn.

Dương Gian cầm lấy túi đựng thi thể, đứng ở bên trong rừng cây nhìn ngó bọn họ rời đi.

Ánh mắt của hắn tập trung ở trên người đàn ông tên là Chu Lâm kia.

Mục đích của hắn rất đơn giản, để cho mấy người này mang theo con quỷ và rời khỏi thành phố Đại Xương. Còn sau đó con quỷ này sẽ gây ra chuyện gì thì hắn không biết, cũng không thể quản nổi. Hiện tại cái thế giới này đã xuất hiện hàng trăm hàng ngàn lỗ thủng. Khắp nơi đều có dấu vết của lệ quỷ xâm lấn. Nên hắn không thể nào đủ khả năng để xử lý hết toàn bộ chuyện linh dị được.

Bình Luận (0)
Comment