Dù đây có là một chuyện linh dị mà hắn có thể xử lý đi nữa, hắn đều cảm thấy tránh né vẫn tốt hơn.
Không cần phải đối kháng trực diện với nó, như vậy số lần hắn phải đối mặt với nguy hiểm sẽ trừ đi một.
Nào ai biết được liệu con quỷ kia có phát sinh chuyện đặc biệt nào không, dù sao đó cũng là quỷ, không ai biết được nó như thế nào hết.
Sau khi thấy đám người lái xe và rời đi khỏi tầm mắt, Dương Gian mới cầm theo túi đựng thi thể và trở về thôn.
Lúc này.
Đang lái xe trên đường, Lý Dược thầm thở phào một hơi khi thấy bản thân sắp sửa rời đi khỏi nơi này:
- Xui xẻo, đúng là xui xẻo. Vậy mà lại gặp được người không muốn gặp nhất ở trong thành phố Đại Xương. Ai có thể nghĩ ra được, Dương Gian lại chạy đến một nơi khỉ ho cò gáy như thế này. Tuy nhiên hắn từ chỗ nào nhận được tin tức ở bên trong rừng cây có chứa một cỗ thi thể quỷ dị.
- Lý Dược, tôi cảm thấy người tên Dương Gian kia không bình thường chút nào. Người này hoàn toàn khác xa so với những vị ngự quỷ nhân mà tôi từng gặp trước kia. Trước khi rời đi tôi có nhìn qua ánh mắt của hắn, một ánh mắt cực kỳ băng lãnh, không hề có cảm tình của người sống. Tôi có cảm tưởng ánh mắt hắn nhìn chúng ta giống như đang nhìn ba cỗ thi thể. Vả lại không biết hai người có chút ý đến không, số lần hắn sử dụng năng lực lệ quỷ không chỉ có một lần.
Người phụ nữ tên Triệu Lệ kia vẫn đang cúi đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ bất an.
- Đừng quan tâm đến người này nữa, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn đâu.
Lý Dược khẽ cắn răng rồi nói:
- Nếu không phải do lá thứ này, mấy người chúng ta đã chết sạch ở trong tay của hắn. Người này quá cực đoan, nói giết chúng ta là sẽ giết chúng ta, không cần bất cứ lý do gì. Nói chuyện với loại người này còn khó chịu hơn cả nói chuyện với cái đầu gối.
Triệu Lệ tò mò hỏi:
- Đúng rồi, vừa nãy không phải Dương Gian đưa cho anh một tờ giấy à. Phía trên viết cái gì vậy?
Sắc mặt Lý Dược hơi trầm xuống.
- Hắn bảo chúng ta đi ra ngoài thành phố Đại Xương rồi hãy nhìn. Nên tôi nghĩ chúng ta cứ nên làm theo lời hắn nói đi.
Rất nhanh.
Mấy người trong xe lại lần nữa chìm vào trầm mặc.
Đến khi xe lái ra ngoài phạm vi của thành phố Đại Xương. Sau khi xác định đã cách thành phố đủ xa, Lý Dược mới chần chừ một lát rồi móc tờ giấy trong túi ra.
Nội dung trên tờ giấy khá ngắn gọn và cũng rất đơn giản.
“Quỷ đang ở trên người của tên kia.”
Hả?
Đầu tiên Lý Dược hơi sững sờ, sau đó hắn ta đột nhiên ý thức được điều gì đó. Liền thông qua gương chiếu hậu nhìn về phía Chu Lâm đang ngồi ở đằng sau.
Ở bên trong gương chiếu hậu, một nửa khuôn mặt của Chu Lâm cực kỳ lạ lẫm, khác hoàn toàn với dung mạo lúc trước của hắn ta. Nó cực kỳ trắng bệch, hơn nữa phía trên còn dính bùn đất.
Trong nháy mắt lông tơ trên người Lý Dược dựng đứng hết lên, sợ hãi đến tột độ.
Tuy nhiên lúc này, người phụ nữ tên Triệu Lệ đang ngồi ở một bên không hề hay biết gì. Cô ta vẫn còn cho rằng Chu Lâm vẫn là Chu Lâm của lúc trước. Không hề biết rằng tên này đã chết một lần.
…
Bởi vì sự xuất hiện của đám người này nên Dương Gian đã chậm trễ một chút thời gian. Đến khi về thôn thì thời gian cũng sắp đến mười giờ trưa.
Bên trong túi đựng thi thể của hắn vẫn là cỗ thi thể quỷ dị kia. Hắn không dám khinh thường nên đã lại xe lấy túi đựng thi thể khác và hộp bằng vàng rồi chia mấy thứ này ra và bỏ vào.
Hai chiếc đầu người đã chết, một cỗ thi thể không đầu chỉ có hai tay đôi chân.
Ở trong đó điều khiên hắn cảm thấy bất an nhất chính là có một chiếc đầu giống như khuôn mặt của cha hắn. Đồng thời khả năng cao cỗ thi thể này cũng là cỗ thi thể của cha hắn.
"Chuyện phiền toái đến liên tục, lần lượt lần lượt từng món một. Lúc trước không bết cái gì còn tốt. Hiện tại, sau khi biết được một số chuyện mình mới phát hiện ra được, thì ra mình và chuyện linh dị có liên quan sâu đến như vậy. Khi mình còn bé, cha mình đã chôn một cỗ thân thể có lẽ là của lệ quỷ ở xung quanh thôn… Qua nhiều năm như vậy mà mình vẫn luôn mơ mơ màng màng không biết gì cả."
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi cất kỹ cỗ thi thể này, hắn mới quay trở về nhà.
- Sáng sớm ra cậu đã chạy đi đâu vậy. Vừa này tôi tỉnh lại nhưng không nhìn thấy cậu đâu cả.
Vừa bước vào sân, hắn đã nhìn thấy Giang Diễm ngồi trên hành lang bấm điện thoại di động. Thấy hắn về, Giang Diễm lập tức cất điện thoại di động, vội vàng đứng dậy, khẽ mân mê môi, tỏ ra bộ dạng u oán.
Dương Gian trực tiếp hỏi.
- Mẹ tôi đâu rồi?
Giang Diễm nói:
- Lúc trước dường như ở trong thôn có xảy ra chuyện gì đó. Nên bác gái và một số người khác trong thôn đã chạy qua xem náo nhiệt rồi. Tôi không muốn xem náo nhiệt nên ở chỗ này chờ cậu về.
Dương Gian lại hỏi tiếp:
- Tối qua cô có nằm mơ không?
Nằm mơ?
Giang Diễm sững sờ một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Không, tôi không hề nằm mơ. Tối qua tôi nằm chăm sóc cậu hơn nửa đêm. Sau đó ngủ muộn quá nên ngủ một mạch đến tận chín giờ. Không hề nằm mơ.
Dương Gian gật đầu nói:
- Không nằm mơ thì tốt.
- Sao vậy? Sao cậu đột nhiên lại quan tâm đến tôi như vậy, hì hì, có phải là do cậu đã bị hành động tối qua của tôi làm cho cảm động hay không? Đêm qua tôi đã nghiêm túc chăm sóc cho cậu lận đó. Trước đó tôi còn lo lắng, sợ cậu sẽ phát bệnh. Nhưng cậu là người đặc biệt nên chắc chắn sẽ không sinh bệnh.
Giang Diễm cười hì hì, đi đến, chủ động ôm lấy cánh tay của Dương Gian, bộ dạng như một con chim nhỏ nép vào lòng người.
Dương Gian nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh, rồi nói:
- Thôn này không hề bình thường một chút nào.
Giang Diễm khẽ giật mình một chút.
Gáy khẽ co lại, bởi vì cô cảm thấy đằng sau gáy có chút lạnh lẽo. Cô áp chặt vào trong lòng của Dương Gian hơn, nhỏ giọng nói:
- Không phải là lại có quỷ đó chứ?
Dương Gian nói:
- Chưa biết, tôi còn cần điều tra thêm. Nếu cô sợ thì tự quay về thành phố Đại Xương đi. Không cần phải ở lại đây giúp tôi đâu.