Nếu Giang Diễm không nằm mơ, như vậy chưa tiến vào bên trong giấc mơ và bị con quỷ kia truy sát. Vì vậy hắn có thể xác định bản thân của cô vẫn còn sạch sẽ, có thể rời đi.
Giang Diễm nói:
- Tôi không đi đâu, cậu ở chỗ nào tôi sẽ ở chỗ đó. Tôi là bạn gái cậu cơ mà, sao có chuyện vứt bỏ cậu lại một mình rồi chạy như thế được. Thời khắc này là thời khắc tốt nhất chứng kiến cho tình yêu của chúng ta.
Vừa nó, cô vừa ngửa cổ lên, nhìn Dương Gian với ánh mắt cực kỳ kiên định.
Cũng không biết là rốt cục cô lấy được dũng khí này từ đâu nữa.
Dương Gian nói:
- Cô cảm thấy khi ở bên cạnh tôi sẽ an toàn hơn một chút đúng không?
- Không, tuyệt đối không có chuyện như vậy.
Giang Diễm vội vàng phủ định, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Dương Gian, liền chịu không nổi nói:
- Tôi thừa nhận là tôi có một chút ý nghĩ như vậy, nhưng chỉ một chút thôi. Dù sao khi ở bên cạnh cậu tôi cũng có được cảm giác rất an toàn, trước giờ vẫn luôn như vậy.
Dương Gian nói:
- Nể tình cô còn biết trung thực. Đi, đi vào trong thôn với tôi, nhìn xem rốt cục là chuyện gì vừa xảy ra.
- A? Nhưng tôi còn chưa trang điểm ?
Giang Diễm tỏ ra bộ dạng có chút thụ sủng nhược kinh.
Dương Gian nói:
- Lần đầu tiên thấy cô, khi đó cô đang bị nhốt ở bên trong nhà vệ sinh, mấy ngày liền không tắm. Nói không chừng lúc đó cô còn phải uống không ít nước ở trong nhà vệ sinh. Hiện tại sao lại chú ý đến như vậy? Đi thôi.
Giang Diễm nói:
- Đừng có nhắc đến thời kỳ đen tối của người ta nha.
Mặc dù từ rất lâu rồi hắn chưa trở về thôn, nên không thực sự rõ đường. Nhưng vì thôn này cũng chỉ được có nhiêu đó, vả lại một khi ở trong thôn có chuyện là toàn bộ thôn tập trung lại nên rất dễ nhận biết. Chỉ tùy tiện đi dạo một chút, Dương Gian đã phát hiện ra một đám người dân trong thôn đang tụ tập trên một bãi đất trống, dường như đang thảo luận chuyện gì đó.
- Vừa rồi trong thôn xảy ra chuyện gì vậy? Cháu vừa ra ngoài có chút chuyện, nên không biết. Chú có thể nói cho cháu biết chút không?
Dương Gian đi qua đó, sau đó tùy tiện hỏi một người nào đó, vì hắn không nhận ra.
- Đây không phải là Dương Gian hay sao? Mấy năm không gặp cháu đã lớn rồi nhỉ. Nhìn bộ dạng của cháu giống như như đúc với cha của cháu vậy. Nếu cha của cháu mà không mất thì tốt biết bao nhiêu. Haiz, trẻ như vậy đã chết vì tai nạn xe cộ, thật đáng tiếc.
Đây chắc chắn là một người trưởng bối nào đó mà hắn không nhận ra. Mặc dù hắn không biết người ta, nhưng rõ ràng người đàn ông kia nhận ra được Dương Gian.
Sắc mặt Dương Gian bình tĩnh, không nói tiếp.
Người đàn ông kia nói tiếp:
- Buổi sáng hôm nay đúng là đã xảy ra chuyện lớn. Cụ thể như thế nào tôi còn chưa rõ lắm, nhưng có quan hệ với nhà của cháu. Dường như là đứa bé tên Tiểu Viên thì phải, nó giết người, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Nó chặt đầu của người khác. Hiện tại đã báo cảnh sát rồi, có lẽ chỉ một lúc nữa là có người đến bắt.
Giang Diễm có chút kinh ngạc, nhỏ giọng nhắc nhở.
- Tiểu Viên? Dương Gian, đó không phải là người em họ mà cậu gặp ở ngoài thị trấn hay sao.
Dương Gian nhíu mày:
- Đi qua đó xem thử là biết.
Người đàn ông trung niên kia còn nói thêm:
- Dương Gian, cô gái này là bạn gái của cháu đúng không? Sau này có kết hôn thì nhớ mời chú đi ăn cưới với nhé.
Giang Diễm cười cười, khách khí trả lời.
- Hì hì, nhất định, nhất định rồi.
Nhưng Dương Gian không thèm để ý đến, nhanh chóng rời đi. Không mất bao lâu liền đi đến phía trước một căn nhà ba tầng ở trong thôn.
Đây là nhà của em họ hắn.
Nhưng đúng lúc này, ở bên trong chiếc sân không tính là quá rộng kia đang chứa đầy người. Có họ hàng thân thích của nhà hắn, cũng có một vài người thế hệ trước mà hắn không biết, ngoài ra còn có cả cha mẹ của người em họ…Thậm chí ngay cả một vài đứa bé cũng chạy đến tham gia náo nhiệt. Dường như rất nhiều người không biết được sự nghiêm trọng của vấn đề, chỉ đến để tham gia náo nhiệt mà thôi.
"Vào bên trong xem thử."
Dương Gian chen vào, ngay khi hắn chen qua khỏi đám người, đang chuẩn bị vào trong phòng kiểm tra tình hình.
- Này, chàng trai, cậu vào bên trong làm gì vậy? Cậu không được vào trong đó?
Ngay lập tức có một người đàn ông hơn năm mươi vội vàng gọi Dương Gian lại.
- Chỗ này không phải là nhà ông, tôi muốn vào mà còn cần có sự đồng ý của ông hay sao?
Dương Gian liếc mắt nhìn qua một cái, không hề khách khí chút nào.
Người đàn ông kia liền nói:
- Trương Phân, cô xem Dương Gian nhà cô đi. Sao nó có thể nói chuyện như vậy được. Đây là chỗ mà một đứa trẻ như hắn có thể càn quấy hay sao? Cũng không chịu xem tình hình bên trong đã đến gây chuyện.
Trương Phân cũng cảm thấy lúc này Dương Gian không nên gây chuyện ở đây. Nhưng chưa đợi bà mở miệng khuyên can thì Dương Gian đã đi vào bên trong. Vì vậy bà không thể nào ngăn cản được, đành mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
- Hiện tại mấy người trẻ này bị làm sao vậy, không sợ gây cho chuyện này thêm rắc rồi hay sao? Nếu cứ đi vào và phá hư hiện trường thì ai gánh trách nhiệm cho đây.
Người kia nói chuyện với giọng điệu tức giận, bởi vì ông ta cảm thấy Dương Gian không tôn trọng ông ta một chút nào. Dám xem mấy lời khuyên của ông ta như rắm thối.
Không chỉ là chuyện ông ta không thể duy trì trật tự, mà ông ta còn cảm thấy hành động của Dương Gian đã khiến cho ông ta phải mất mặt.
Nhưng Dương Gian lại không cảm thấy hành động của bản thân là có gì không ổn, bởi vì phong cách làm việc của hắn luôn như vậy.
Không chỉ hắn, mà Giang Diễm ở một bên cũng không cho rằng hành vi này của hắn là sai trái. Bởi vì cô hiểu rất rõ, Dương Gian là người phụ trách của thành phố Đại Xương. Người phụ trách của một tòa thành thị, đương nhiên những thành trấn, thôn xóm xung quanh cũng nằm trong phạm vi phụ trách của hắn.
Chỉ càn Dương Gian muốn, hắn có thể đường đường chính chính đi vào bất cứ chỗ nào ở bên trong khu vực mà hắn phụ trách.
Đây là trách nhiệm, nhưng đồng thời đó cũng là quyền lực.