Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1435 - Chương 1435: Anh Trai Của Nạn Nhân

Chương 1435: Anh Trai Của Nạn Nhân

Hay là con bé đã bị giấc mơ quấy nhiễu nên không còn phân biệt được tình huống nữa rồi.

Giang Diễm ở một bên hỏi.

- Con bé thế nào rồi?

Dương Gian nói:

- Không rõ, bản thân con có đang tồn tại một số vấn đề nào đó, có những việc tôi cũng không thể giải thích rõ cho cô biết được.

- Bên ngoài lại xảy ra chuyện gì vậy? Sao động ồn ào lớn thế.

Lúc này hắn nghe thấy tiếng ồn ào, tranh chấp của một đám người bên ngoài. Dường như có người muốn đánh nhau, có người đang khuyên can, cũng có người gào khóc.

- Để tôi đi ra xem một chút.

Giang Diễm cũng thấy ở phía ngoài ồn ào hơi lớn nên vội vàng đi ra xem tình hình.

Nhưng cô còn chưa kịp đi ra ngoài thì cửa chính liền mở, sau đó một đám người đi vào bên trong.

- Hung thủ ở đâu? Mau giao hung thủ ra. Có phải mấy người đang định bao che cho hung thủ đúng không. Tôi nói cho mấy người biết, chuyện ngày hôm nay còn chưa xong đâu, thiếu nợ thì phải trả tiền, giết người thì phải đền mạng, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa…

Một âm thanh nổi giận đùng đùng vang lên, là của một người đàn ông ngoài ba mươi. Lúc này hắn ta đang cực kỳ phẫn nộ.

Những người khác không thể khuyên giải được, nên đã để hắn ta xông vào trong nhà. Ngay khi hắn ta nhìn thấy em họ Tiểu Viên đang đứng với thân thể dính đầy máu thì hai mắt lập tức đỏ bừng.

Người này không nói hai lời lập tức xông đến, vơ lấy chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh, sau đó hung hăng đập vào đầu của Tiểu Viên.

Loại gỗ này rất chắc nên một khi bị nó đập vào đầu Tiểu Viên chắc chắn sẽ chết.

- Cậu đang định làm gì vậy? Mau dừng tay lại ngay.

- Đừng, Lâm Huy, cậu bình tĩnh lại một chút, không được làm như vậy.

Có người lo lắng hô ta, định giữ chặt người đàn ông tên Lâm Huy này. Nhưng hiện tại kẻ này đang ở trong tình trạng bị mất lý trí thì làm gì còn quan tâm đến được nhiều thứ như vậy.

Giang Diễm cũng giật mình, cô còn chưa biết được là chuyện gì đang xảy ra thì đã gặp phải một người xông vào với hai con mắt đỏ hỏn. Tuy nhiên ngay khi cô kịp phản ứng lại thì phát hiện ra dường như mục tiêu không phải là cô, mà chính là người em họ của Dương Gian, Tiểu Viên, đang ở sau lưng của cô.

Lúc này Tiểu Viên vẫn đang đứng ngẩn người. Con bé hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Huy đang cực kỳ phẫn nộ. Trên mặt con bé không hề có biểu hiện gì cho thấy nó đang sợ hãi, nhưng nó cũng không tránh né.

Nhưng ngay khi chiếc ghế gỗ nhỏ kia chỉ còn cách đầu Tiểu Viên chừng mười centimet nữa thì lập tức dừng lại.

Một cánh tay hơi tái nhợt đã vững vàng tiếp được chiếc ghế.

Dương Gian đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào người đàn ông tên Lâm Huy với ánh mắt hờ hững, rồi nói:

- Tỉnh táo chút đi. Mặc dù việc người thân của anh chết là một chuyện cực kỳ đau buồn. Nhưng không thể vì như vậy mà anh có thể gây tổn thương cho người khác một cách không kiêng nể gì.

- Cút sang một bên cho tôi.

Lâm Huy vẫn đang bị mất lý trí vì cơn giận, hắn ta nắm chặt tay còn lại, rồi tung một cú đấm về phía mặt của Dương Gian mà không có một chút do dự.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp đánh trúng Dương Gian, thì cả người đã rùng mình một cái.

Một cánh tay màu xanh đen đang túm lấy cổ tay của hắn ta.

Bàn tay này không phải là bàn tay của một người sống, bởi vì nó cứng ngắc, âm lãnh đến mức không tưởng, không giống với tay người bình thường chút nào. Thế nhưng điều quỷ dị nhất chính là khi bị cánh tay này túm thì Lâm Huy đột nhiên có cảm giác thân thể giống như bị mất đi khống chế. Quyền khống chế thân thể của hắn ta đã bị tước đoạt. Chỉ có thể đứng sừng sững tại chỗ mà không thể nào nhúc nhích, giống như bị bóng đè khi ngủ vậy.

Rõ ràng ý thức của hắn ta vẫn còn thanh tỉnh, nhưng không thể nào điều khiển thân thể.

Ánh mắt Dương Gian nhìn chằm chằm vào hắn ta.

- Hiện tại đã tỉnh táo lại được chưa?

Đó là một ánh mắt không hề có chút tình cảm nào, mang theo một loại quỷ dị không nói nên lời, cùng lời cảnh báo cực kỳ nguy hiểm. Dường như đối tượng mà chủ nhân của đôi mắt này nhìn đang là một cỗ thi thể chứ không phải người sống.

Dương Gian nói tiếp:

- Nếu anh còn tiếp tục xúc động nữa, tôi sẽ không nhượng bộ đâu. Đến lúc đó, dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng không nên hối hận.

Đối mặt với tình trạng quỷ dị, không thể giải thích và ánh mắt đáng sợ của người trước mặt.

Thân thể của Lâm Huy đột nhiên xuất hiện cảm giác ớn lạnh. Trong nháy mắt, cơn giận kia liền biến mất, thay thế cho nó là một nỗi sợ không tên.

Hắn ta không quen biết gì với Dương Gian, nhưng bản năng cho hắn ta ta biết, người trước mặt cực kỳ nguy hiểm.

"Người này đã từng giết người."

Không biết vì cái gì, ở trong đầu Lâm Huy lại xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái như vậy.

Dường như chỉ có ở trên người của những kẻ tội phạm giết người thì mới có cỗ khí tức nguy hiểm như vậy.

Hắn ta mở miệng nói, có chút cà lăm.

- Cậu… Cậu muốn…Muốn làm gì vậy?

Đến lúc này Dương Gian mới từ từ thả tay xuống, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ:

- Mặc dù làm như vậy sẽ có vẻ như tôi đang khi dễ người khác. Nhưng với bộ dạng này của anh, tôi chỉ có thể làm như vậy mới khiến cho anh bình tĩnh lại được. Mặc dù tính tình của anh không tốt, nhưng tính khí của tôi lại càng không tốt. Nên anh không được ra tay với tôi một cách tùy tiện như vậy, phải học được cách tự kiềm chế cơn giận của mình đi.

Hắn là ngự quỷ nhân.

Đã là ngự quỷ nhân thì đương nhiên sẽ có một số chỗ không bình thường.

Dương Gian không muốn ra tay với người bình thường, bởi vì hắn không phải là một người hoàn chỉnh. Nên bản thân hắn có chút lo lắng, sợ bản thân sẽ không nhịn nổi mà dùng năng lực của lệ quỷ để giết người này.

- Tôi đã kiểm tra tình hình phía trên rồi. Cô bé tên Lâm Tiểu Tịch kia đúng là đã chết, chết một cách khó hiểu. Anh là gì của con bé?

Lâm Huy nói:

- Tôi là anh trai của nó. Giết người thì phải đền mạng, đây là việc thiên kinh địa nghĩa.

- Tôi biết, nhưng hung thủ không phải là em họ của tôi. Chuyện này có chút đặc thù, nên dù cảnh sát có đến cũng sẽ kết luận giống như tôi mà thôi. Cho nên, bất kể hiện tại trong đầu anh có suy nghĩ gì, chuyện ngày hôm nay anh sẽ chỉ có một lựa chọn, đó chính là nói chuyện riêng với tôi.

Bình Luận (0)
Comment