---
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Đều là người trong thôn với nhau, tôi không muốn mọi người bất hòa vì chuyện này. Mặc dù có thể anh cảm thấy lời tôi nói ra như đang nhục mạ anh. Nhưng tôi vẫn phải nói, ra giá đi. Sau đó anh có thể mang thi thể con bé về an táng. Cảnh sát sẽ đến thụ án sau. Ở chỗ này không hề có hung thủ, cũng không có tội phạm giết người.
- Tôi ra giá con mẹ nhà cậu… Tôi muốn nó đền mạng.
Lâm Huy lại nổi giận, nhưng lần này hắn ta không ra tay với Dương Gian, mà chỉ tay rồi mắng.
- Cậu cút ngay cho tôi, chuyện này không liên quan gì đến cậu cả. Oan có đầu nợ có chủ, tôi đến đây chỉ để tìm con bé này thôi.
Vừa nói hắn ta lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Viên, như muốn động thủ.
Dương Gian trực tiếp ra giá:
- Hai trăm vạn.
Lâm Huy nói:
- Cậu không nghe thấy à, cút ngay cho tôi, hôm nay tôi kiếm nó để tính toán sổ sách.
Dương Gian tiếp tục nói:
- Năm trăm vạn. Tôi đã nói rồi, người không phải do em họ tôi giết, đây là sự thật không thể nào chối cãi. Dù anh có tức giận như thế nào cũng vô dụng thôi.
Những người khác nghe thấy Dương Gian đưa ra cái giá năm trăm vạn để bồi thường thì ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.
Đây chính là một khoản tiền cực kỳ lớn. Bất kể hung thủ có phải là Tiểu Viên hay không, thì chỉ với số tiền kia đã đủ đả động đến rất nhiều người. Chỉ cần là người hơi tham tiền một chút chắc chắn sẽ nghĩ đến việc thỏa thuận riêng. Dù sao người cũng đã chết rồi, không thể nào sống lại được nữa. Những người còn lại vẫn phải sống tiếp.
Vả lại, có thể một lần ra giá hơn năm triệu vì quyết tâm muốn bảo vệ Tiểu Viên, điều này chứng tỏ sẽ khó có chuyện Dương Gian để cho con bé xảy ra chuyện.
Lâm Huy tức giận nói:
- Cậu bảo hung thủ không phải con bé thì không phải con bé hay sao? Cậu cho rằng cậu là ai.
Dù nói vậy, nhưng lúc này cơn giận trong lòng hắn ta đã giảm đi rất nhiều. Không biết là do tiền, hay là do Dương Gian khiến hắn ta phải e ngại. Nhưng tóm lại, hắn ta đã không còn bộ dạng nhất quyết phải giết người để đền mạng nữa.
Đến lúc này Giang Diễm mới lấy lại được tinh thần, cô đi đến, nói với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:
- Dương Gian chính là người phụ trách của thành phố Đại Xương. Nên hắn có thể xử lý bất cứ chuyện gì xảy ra ở trong địa bàn của thành phố Đại Xương. Trong đó bao gồm cả chuyện linh dị đặc thù. Lời nói của hắn chính là chứng cứ, không cần sự đồng ý của cậu.
Dương Gian phất tay, ra hiệu cho Giang Diễm ngừng nói.
Thôn này nằm ở nơi khá hẻo lánh, lượng thông tin nhận được là không nhiều. Ngay cả chuyện linh dị là gì mà bọn họ còn không biết, sao biết được ý nghĩa của ba chữ người phụ trách như thế nào.
Dương Gian nói:
- Chờ cảnh sát đến đi. Đến khi đó anh sẽ biết lời của tôi nói không hề sai. Nhưng trong lúc chờ đợi, anh phải thành thành thật thật đứng yên tại chỗ cho tôi.
Lâm Huy nói:
- Được, tôi sẽ chờ xem, nhìn xem đến lúc đó cậu sẽ dùng lời gì để biện minh. Nếu nó chính là hung thủ, tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu.
Dương Gian gật đầu nói:
- Đến lúc đó thì tùy anh.
Cục diện đã được khống chế, điều này khiến cho không ít người thầm thở phào.
Một lúc sau có hai người cảnh sát đến. Bọn họ điều tra khá nhanh chóng, cũng là khám xét thi thể. Dựa theo trình tự phá án bình thường mà nói, đầu tiên bọn họ sẽ phải khống chế đối tượng tình nghi, sau đó điều tra chứng cứ, rồi kết án. Nhưng gần đây số vụ tương tự như này xảy ra tương đối nhiều. Nên nếu bọn họ cứ làm lần lượt theo trình tự thì chắc chắn sẽ không thể điều tra xong.
Cho nên một người cảnh sát liền nói ra một phương pháp vẹn cả đôi đường:
- Dựa theo kết luận sơ bộ, thì đây là một vụ tự tử, không có hung thủ. Tuy nhiên, nguyên nhân cụ thể thì còn chờ kiểm tra kỹ thi thể của nạn nhân rồi mới đưa ra quyết định được.
Sau khi nói xong, hai người cảnh sát này bắt đầu lấy khẩu cung tại hiện trường và chuẩn bị kết án.
Thực ra trong lòng hai người bọn họ đã biết, đây chính là vụ án mạng vì chuyện linh dị.
Lúc trước ở trong những thôn làng khác cũng đã xảy ra rồi, tình trạng tử vong không khác mấy, đều là tự tử.
Liên quan đến những chuyện như vậy bọn họ còn cần báo cáo lên trên, nó không thuộc quyền quản lý của bọn họ.
Dương Gian nhìn về phía người đàn ông tên Lâm Huy kia.
- Nghe chưa? Mặc dù chưa xác định rõ nguyên nhân, nhưng có tám chín phần mười là như vậy. Chuyện này cũng không phải là trường hợp đặc biệt. Gần đây số lượng người chết một cách ly kỳ như vậy cũng không phải chỉ có mỗi Lâm Tiểu Tịch.
Lúc này Lâm Huy lập tức trầm mặc, không xúc động, hắn ta cảm thấy lời Dương Gian nói là hoàn toàn đúng. Bởi vì gần đây, ở mấy thôn xung quanh cũng có không ít người chết một cách ly kỳ vào ban đêm.
Sau nửa ngày, hắn ta mới nói:
- Chúng ta giải quyết riêng đi. Chuyện này xảy ra ở trong nhà của mấy người, chắc chắn mấy người không thể nào thoát khỏi trách nhiệm.
"Thay đổi nhanh thật."
Giang Diễm bĩu môi, trong lòng có chút coi thường người này.
Nếu kẻ này quyết tâm muốn giết người đền mạng thì còn tốt một chút. Hiện tại nhìn thấy không thể chiếm được tiện nghi liền thay đổi chủ ý. Một chút bộ dạng thương tâm khổ sở cũng không hề có. Nói đúng hơn là hắn ta không quá đặt nặng cái chết của Lâm Tiểu Tịch ở trong lòng.
Dương Gian nói:
- Muốn nói chuyện riêng cũng được thôi. Con người của tôi rất giữ lời, vừa nãy nói năm trăm vạn thì cứ năm trăm vạn. Chuyện này sẽ coi như chưa từng xảy ra, mấy người không được phép dây dưa với em họ của tôi.
Giang Diễm đi đến bên cạnh hắn, thì thầm:
- Nhiều tiền vậy. Vừa rồi cảnh sát còn chưa đến thì như vậy không sao. Nhưng hiện tại nếu để tôi nói chuyện, không chừng có thể tiết kiệm thêm được mấy trăm vạn.
Dương Gian nhìn cô một cái:
- Cô cảm thấy tôi còn có cơ hội sử dụng đồng tiền ở trong tay mình hay sao? Cứ làm theo lời của tôi đi. Bồi thường đầy đủ cho nhà hắn ta, kẻo sau này lại xảy ra phiền phức.
- Được rồi.
Giang Diễm không hỏi tiếp, lập tức đi trao đổi vấn đề này cùng tên Lâm Huy kia.
Một lát sau, cuộc quấy rồi đã kết thúc.
Lâm Huy là người nhà của Lâm Tiểu Tịch, hắn ta cầm lấy năm trăm vạn mà Giang Diễm vừa mới chuyển cho. Sau đó không hề hó hé một tiếng mà rời đi rất nhanh.
Còn Dương Gian, ở trong thôn hắn lại có thêm một danh hiệu mới, ông chủ Dương.
Còn sau này liệu có người nào đó ở sau lưng thầm mắng hắn là kẻ ngu nhiều tiền hay không thì Dương Gian không biết.