Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1437 - Chương 1437: Căn Phòng Đặt Di Ảnh

Chương 1437: Căn Phòng Đặt Di Ảnh

Chuyện em họ Tiểu Viên của hắn giết người cứ thế rộn ràng đến tận chạng vạng tối mới xem như kết thúc. Mặc dù người nhà của con bé Lâm Tiểu Tịch đã lấy tiền chạy từ rất lâu rồi. Nhưng đám người xem náo nhiệt ở trong thôn lại không chê sự náo nhiệt. Tóm lại là bọn họ thích tám chuyện mà thôi. Ngoài ra cũng cần phải xử lý thi thể một chút, không thể nào cứ để mãi ở trong phòng được.

Tuy nhiên sau chuyện lần này, trong thôn Dương Gian lại có thêm một danh hiệu mới là kẻ ngốc nhiều tiền.

Bởi vì chuyện lần này căn bản không liên quan gì đến hắn. Nhưng vì để xử lý chuyện này mà hắn đã ném năm trăm vạn ra ngoài cửa sổ. Đấy không phải là biểu hiện của kẻ ngốc nhiều tiền thì là cái gì.

Đương nhiên, những người dân ở trong thôn này vĩnh viễn sẽ không thể biết được, ở tại thành phố Đại Xương, lượng vàng của Dương Gian được tính bằng tấn…

Đối với hắn mà nói, tiền chỉ là một con số. Chỉ cần hắn muốn lấy, thì với năng lực và địa vị hiện tại của hắn, chuyện vơ vét thêm một đống tiền cũng không phải là quá khó.

Nhưng đối với Dương Gian mà nói, hiện tại còn đi kiếm tiền là một hành động cực kỳ ngu xuẩn. Lúc này hắn đang phải nghĩ cách sinh tồn, nghĩ cách tìm hiểu ra bí mật của lệ quỷ khôi phục lại. Hắn đang bận truy tìm chân tướng của vụ việc. Ngoại trừ mấy cái đó ra hắn còn phải tìm tòi ra con đường chính xác nhất cho ngự quỷ nhân.

Sau khi ăn xong cơm tối.

Vì không còn việc gì nên Dương Gian bắt đầu tìm kiếm ở trong nhà cũ, hi vọng sẽ tìm thấy một số di vật mà cha hắn để lại.

Bởi vì có rất nhiều thứ không đủ lực lượng linh dị, nên mắt quỷ của hắn không thể nhìn ra được, mà cần hắn phải tìm kiếm từ từ. Bởi vì mắt quỷ chỉ xuất hiện phản ứng đối với những đồ có chứa lực lượng linh dị, nhưng có khá nhiều thứ sẽ không hề xuất hiện dị thường.

- Đúng rồi, Dương Gian. Vừa nãy mới ăn xong, có một người họ hàng của cậu đến vay tiền, hình như là bác gái thứ hai trong nhà gì đó. Bác ấy bảo là muốn mượn cậu hai mươi vạn để sửa sang lại căn phòng. Nên nhờ tôi đến hỏi ý cậu xem sao.

Đúng lúc này, Giang Diễm đi vào, sau đó ngồi xổm nhìn Dương Gian đang lục lọi ở trong góc, rồi nói:

- Cậu đang tìm cái gì vậy? Có cần tôi giúp không?

Dương Gian cũng không ngẩng đầu lên chỉ nói:

- Không cần, tôi chỉ tùy tiện tìm một chút mà thôi. Cô vừa mới nói gì vậy? Vay tiền?

Giang Diễm bĩu môi nói:

- Đúng thế, chắc chắn là buổi sáng bọn họ thấy cậu ra tay rất hào phòng, nên hiện tại bắt đầu đánh chủ ý lên người cậu rồi đó. Nhìn bộ dạng như này chắc chắn sẽ còn có rất nhiều người chạy đến mượn tiền của cậu nữa.

Dương Gian không thèm để ý đến, chỉ nói:

- Không sao, với xu thế phát triển hiện tại, chuyện linh dị đang xảy ra liên tục, phần nhiều người sẽ không thể biết được bản thân còn sống thêm bao lâu. Bọn họ thiếu tiền thì cứ cho bọn họ mượn đi. Để cho bọn họ sống vui vẻ mấy năm. Nói không chừng hôm nào gặp phải chuyện linh dị liền chết đi.

Giang Diễm nói:

- Nhưng trước kia cậu không phải như thế này.

- Nếu cậu đã đồng ý thì tôi sẽ cho họ mượn.

Dương Gian nói:

- Ừm, nhớ bảo bọn họ viết giấy vay nợ là được.

Giang Diễm nói:

- Chắc chắn bọn họ không có ý định trả tiền. Có viết giấy cũng bằng thừa.

Dương Gian nói:

- Tôi cũng không hề có ý định bảo bọn họ trả. Chỉ là ghi lại để đề phòng tình huống mà thôi, nếu ngày nào đó hai bên trở mặt không nhận thân, hoặc là cãi nhau với mẹ của tôi. Khi đó chúng ta sẽ trực tiếp tố cáo bọn họ. Còn nếu mọi người sống hòa thuận với nhau, vậy chẳng có chuyện gì cả. Mấy người họ hàng đó của tôi cũng chẳng phải tốt đẹp gì, chỉ là có chút chuyện tôi lười không muốn nói.

Giang Diễm cười cười:

- Hì hì, cậu nói có đạo lý.

Cô biết hành động này của Dương Gian là đang dùng tiền để mua sự thoải mái. Mặc dù như vậy có chút lãng phí, nhưng đây lại là một cách xử lý rất trực tiếp.

Giang Diễm nhanh chóng rời đi.

Còn Dương Gian lại tiếp tục tìm kiếm một số thứ dị thường.

Một lúc sau, hắn tìm ra được một khung hình. Một khung hình rất cũ, ngay cả bức ảnh chụp đều đã trở nên mơ hồ, không rõ. Nhưng đây là một khung hình chụp trắng đen, chụp cả nhà hắn. Bên trong là Dương Gian khi còn bé, có mẹ của hắn, Trương Phân và còn có cha hắn…

Khoan.

Dương Gian bất chợt chú ý đến khuôn mặt của cha hắn.

Mặc dù còn khá mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Gương mặt kia cực kỳ tái nhợt, nụ cười cũng cứng ngắc. Ánh mắt ảm đạm tro lạnh, đây không hề giống với một người sống, mà giống với một cỗ thi thể vừa mới chết hơn.

Nhưng nhìn thế nào đi nữa cũng thấy nó rất bình thường, dù sao khi nhìn vào bức ảnh cũng chẳng có ai liên tưởng đến cỗ thi thể cả.

Dương Gian trầm mặc.

Bởi vì dựa theo tuổi tác của hắn ở trong tấm ánh, khi đó cùng lắm là hắn chỉ mới ba bốn tuổi. Nhưng hắn lại không hề có một chút ấn tượng nào về việc chụp ảnh này cả.

Nếu dựa vào manh mối này để suy đoán.

Cha hắn chết vì tai nạn xe cộ vào lúc hắn sáu tuổi, nhưng trước đó mấy năm cha của hắn đã không còn là một người bình thường nữa rồi. Còn việc ở trong đó đã phát sinh ra những chuyện gì thì chỉ sợ sẽ không có ai biết. Bên trong căn nhà cũ này cũng không để lại bất cứ tin tức nào, cũng không có mấy thứ tương tự như bút kí các kiểu.

Thế nhưng ngay khi Dương Gian đang quan sát mấy món đồ cũ này.

“Cộp, cộp, cộp!”

Trần nhà phía trên đỉnh đầu của hắn truyền đến một tiếng bước chân, đây là âm thanh khi giày da va chạm với mặt đất, âm thanh phát ra rất rõ ràng.

Hả?

Ngay lúc này, Dương Gian đột nhiên ngẩng đầu lên, cả người trở nên cực kỳ căng thẳng một cách vô thức, mắt quỷ cũng tự giác mở ra.

Bởi vì hiện tại Dương Gian đã ra ngoài, mẹ của hắn thì chưa về. Nên trong nhà chỉ còn lại một mình hắn, như vậy ở phía trên không thể nào có người được.

Đồng thời vị trí phát ra tiếng động lại chính là… Căn phòng đặt di ảnh của cha hắn.

“Đùa gì vậy, rõ ràng mình đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì rồi mà.”

Dương Gian vội vàng thả mọi thứ ở trong tay xuống, sau đó nhanh chóng chạy lên trên mà không hề có chút do dự.

Bình Luận (0)
Comment