Mặc dù hắn có một chút khẩn trương nhưng không hề hoảng sợ.
Nếu thực sự xuất hiện quỷ mà nói, chưa hẳn Dương Gian đã không thể đối kháng trực diện một đợt với nó. Huống hồ gì hiện tại trên người của hắn còn có thanh sài đao quỷ dị kia, nên dù gặp phải con quỷ lợi hại hơn nữa cũng không phải là không phản kích được.
Ngay khi Dương Gian chạy lên tần hai, hắn đột nhiên dừng lại.
Bởi vì căn phòng phía bên phải của tầng hai đang… Mở cửa.
Hắn nhớ rất rõ, hắn đã đã khóa cánh cửa gỗ kia rất nhiều lần rồi, nhưng hiện tại cánh cửa đó vẫn mở ra.
Đối với nhưng chuyện như này, nếu là một người không quá chú tâm và tỉ mỉ, chắc chắn người ta sẽ không chú ý đến. Chỉ nghĩ rằng là do gió thổi mơ, hoặc là do bản thân quên mất không đóng nó lại. Nhưng Dương Gian lại khác, lúc hắn rời đi, hắn đã khẳng định bản thân đã đóng chặt cửa rồi. Đồng thời sẽ không thể nào có chuyện Giang Diễm đi vào bên trong một căn phòng chứ di ảnh để dạo được.
"Chắc chắn có vấn đề. Chỉ là mình vẫn chưa thể biết được là chỗ nào xảy ra vấn đề. Hôm qua cũng như thế này, cửa của căn phòng tự động mở.”
Mặt Dương Gian trở nên âm trầm, hắn đi vào bên trong căn phòng.
Nhưng không hề tìm được nguồn gốc phát ra tiếng bước chân.
Đồng thời toàn bộ mọi thứ ở bên trong phòng vẫn như cũ, không có bất cứ biến hóa nào.
Thậm chí mắt quỷ của hắn còn không phát hiện ra bất cứ chỗ nào không thích hợp.
Nếu không phải vì vậy thì sao tối qua Dương Gian và Giang Diễm dám ngủ ở bên trong căn phòng sát vách được, là ngại tính mạng của bản thân quá dài hay sao?
"Càng ngày chỗ này càng trở nên quái dị. Đầu tiên là một cơn ác mộng. Hôm sau mình lại tìm thấy hai chiếc đầu người và một cỗ thi thể bị cắt ra hai phần. Tiếp đến là bốn tên gia hỏa chạy đến rừng cây đưa thư cho một cỗ thi thể… Và hiện tại là một tiếng bước chân truyền ra ở trong căn phòng không có ai. Khả năng đang có quỷ xuất hiện.”
"Điểm mấu chốt nhất chính là từ đầu đến cuối mình không hề tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.”
"Nhìn thì thấy có dị thường, nhưng lại không tìm ra ngọn nguồn của nó. Dù mình có dùng quỷ vực để dò xét toàn bộ thôn cũng không hề thu hoạch được gì.”
Lúc này Dương Gian không hề vội vàng, nóng nảy, mà đang trầm tư.
Ở trong đầu của hắn nảy ra một suy đoán cực kỳ đáng sợ.
Có lẽ toàn bộ ngọn nguồn của sự dị thường này không nằm ở bên trong hiện thực, mà chính là trong giấc mơ kia.
Trong giấc mơ tối ngày hôm qua, em họ Tiểu Viên lôi kéo hắn rời khỏi thôn quá nhanh, nên hắn không thể nào biết rõ tình hình ở trong thôn xem nó như thế nào.
Nếu giấc mơ kia có liên lụy đến thực tế thì sao?
"Nếu thực sự như thế, vậy có nghĩa là con quỷ gây ra náo động ở trong thôn lại nằm ở bên trong căn phòng sát vách.”
Nghĩ đến đây, Dương Gian bắt đầu có chút kinh sợ.
Bởi vì tối hôm qua, ngay khi hắn ở trong giấc mơ, hắn cũng đi từ trong phòng ra ngoài. Nếu trong căn phòng bên cạnh có quỷ, vậy chẳng phải là lúc đó hắn và quỷ chỉ cách nhau có mấy mét thôi hay sao… Nếu không phải em họ kịp thời lôi kéo hắn rời đi. Nói không chừng hắn và quỷ đã có một cuộc tiếp xúc cực kỳ thân mật rồi.
Mà khi đó Dương Gian đang ở trong tình trạng tham gia giấc mơ lần đầu, chưa biết gì, chắc chắn hắn sẽ xảy ra chuyện.
"Cho nên hiện tại con quỷ trong giấc mơ bắt đầu ảnh hưởng đến hiện thực.”
Sau một hồi trầm ngâm, Dương Gian đạt được một cái kết luận như vậy.
Nếu suy đoán của hắn là chính xác, vậy con quỷ này sẽ không thể bị xử lý. Bởi vì khi ở trong giấc mơ người không thể nào đấu lại được với quỷ cả. Dù cho có xử lý được nó thì cũng chỉ khiến giấc mơ kết thúc, nhưng quỷ lại không chết.
Khó giải.
Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ đến, đây là một chuyện linh dị khó giải.
Ở bên trong giấc mơ, quỷ không thể nào bị giam giữ, không thể bị xử lý. Mà hiện tại nó bắt đầu ảnh hưởng đến hiện thực, kéo người sống vào trong giấc mơ, ngay cả ngự quỷ nhân như hắn cũng không thể trốn tránh. Ngoài ra, một khi có ngự quỷ nhân gia nhập vào trong giấc mơ, mọi thứ sẽ trở nên đáng sợ hơn.
Đây đơn giản là một vòng lặp vô hạn, không thể nào tìm ra điểm đột phá.
"Nếu thực sự không tìm ra cách thức để xử lý. Vậy sáng mai mình chỉ còn cách rời khỏi chỗ này.”
Dương Gian cảm thấy đây là phương án duy nhất.
Bởi vì chuyện linh dị chỉ xảy ra ở xung quanh đây. Còn tại thành phố Đại Xương không hề có loại chuyện như này. Điều này chứng tỏ nó có phạm vi hoạt động, có thể tránh né.
…
Đêm tối một lần nữa buông xuống.
Thôn làng bình tĩnh, tường hòa lại xuất hiện. Ở trong thôn chỉ còn lại một vài ánh đèn lẻ tẻ phát ra ánh sáng màu vàng. Có một vài ngọn đèn đường vì không có kiểm tra và sửa chữa nên không thể sáng.
Trong đoạn thời gian này, Dương Gian không hề rời khỏi căn nhà cũ.
Hắn vẫn luôn ở bên trong căn phòng chứa di ảnh, đang chú ý đến tất cả mọi động tĩnh. Hắn cứ như một bức tượng gỗ, đứng yên ở đó, không có bất cứ động tác dư thừa nào.
Nhưng đáng tiếc là.
Ngoại trừ tiếng bước chân lúc trước ra, Dương Gian không hề phát hiện ra bất cứ sự khác thường nào.
Trong đầu hắn xuất hiện suy đoán rằng giấc mơ vẫn đang tiếp tục. Tạm thời con quỷ đã rời đi khỏi chỗ này, trong thời gian ngắn nó sẽ không trở lại.
- Dương Gian, cậu đang làm gì vậy? Làm tôi tìm cậu từ nãy đến giờ.
Đúng lúc này Giang Diễm mới xuất hiện ở bên ngoài hành lang, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn vào bên trong.
Khi nhìn thấy Dương Gian đang đứng ở giữa phòng thì cô thở phào một hơi.
- Tìm tôi làm gì? Nếu không có việc gì thì cô về ngủ đi, trời cũng tối rồi.
Dương Gian đã nghe được tiếng động từ trước, nhưng hắn không thèm quan tâm.
Giang Diễm đi đến và nói:
- Không phải là muốn nói lại cho cậu biết về chuyện vừa rồi hay sao. Cậu thử đoán xem từ nãy đến giờ tôi đã cho mượn hết bao nhiêu tiền? Mấy người họ hàng của cậu giống như phát điên, cứ bu chặt lấy tôi không chịu nhả. Quả nhiên không thể làm người tốt một cách tùy tiện như thế này được.
Dương Gian nói:
- Cô tự mình xử lý là được rồi. Chút chuyện nhỏ đó tôi không có hứng thú biết.