Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1439 - Chương 1439: Quỷ Gọi Tên

Chương 1439: Quỷ Gọi Tên

Giang Diễm nói:

- Việc nhỏ? Là mấy trăm vạn đó cậu có biết không. Đủ nuôi tôi cả một đời rồi.

Dương Gian không để ý đến, mà hỏi ngược lại.

- Mẹ tôi đâu?

Giang Diễm nói:

- Vừa mới về phòng ngủ rồi, ở dưới tầng một, có chuyện gì thế?

Dương Gian nói:

- Không có việc gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.

Lúc này, Giang Diễm nhẹ nhàng đi đến, từ sau lưng ôm lấy cổ của Dương Gian, cười hì hì.

- Có phải một mình cậu đứng ở đây cảm thấy rất nhàm chán đúng không? Hay là tôi ở lại đây với cậu nhé. Khó có dịp hai người chúng ta được ở chung một chỗ với nhau. Không nên lãng phí thời gian như vậy.

Nói xong cô lại dán mặt vào một bên tai của Dương Gian, lộ ra vẻ cực kỳ thân mật.

Dương Gian vẫn như một bức tượng gỗ, mặt lạnh như băng, đồng thời tỏ ra thờ ơ với hành động này của Giang Diễm.

Hắn chi hơi liếc nhìn một chút rồi nói:

- Tôi có dự cảm, đêm nay thôn này sẽ xảy ra chuyện gì đó không bình thường nên tôi muốn gác đêm. Chắc cô sẽ không muốn bản thân giống như Lâm Tiểu Tịch chứ, tự tập kích chính bản thân mình rồi tự chặt luôn đầu.

- A?

Giang Diễm hoảng sợ, cả người khẽ co rụt lại.

- Cậu đừng có khiến tôi sợ?

- Tôi không dọa cô đâu. Lúc đầu tôi cũng đã nghĩ là sẽ rời khỏi thôn Mai Sơn vào tối nay. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, tôi thấy có quá nhiều việc chưa xử lý nên quyết định ở lại thêm một ngày. Thực ra quyết định này của tôi có chút lỗ mãng. Bởi vì nếu xảy ra chuyện gì đó bất trắc, rất có thể tôi sẽ khiến mẹ tôi và cô cùng bị cuốn vào trong chuyện này.

Dương Gian trầm mặc một chút.

- Nhưng ngược lại tôi cũng có chút lo lắng khi đưa hai người rời đi. Nếu lỡ ở trong thành phố Đại Xương mà hai người gặp phải nguy hiểm thì sao. Khi đó chắc chắn tôi còn đang bị mắc kẹt ở trong chỗ này, không thể nào cứu viện kịp thời được. Nên sau khi suy nghĩ kỹ, tôi mới đưa ra quyết định này.

- Hì hì, quả nhiên cậu vẫn quan tâm đến tôi nhất.

Suy nghĩ của Giang Diễm có hơi kỳ quái chút, lúc này mà vẫn còn có thể nở một nụ cười hài lòng.

Bởi vì cô cảm thấy bản thân đã trở nên quan trọng hơn, được Dương Gian quan tâm nhiều hơn.

Tuy nhiên cuối cùng Dương Gian vẫn đuổi cô về ngủ ở phòng bên cạnh.

Bởi vì hắn muốn đảm bảo trước khi rời đi vào ngày mai, mọi người sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng theo thời gian dần dần trôi qua.

Bóng đêm càng ngày càng đen hơn.

Dương Gian vẫn một thân một mình ngồi ở trong phòng. Trước mặt hắn là một tấm di ảnh. Ngoài ra hắn cũng luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh.

Lúc này đã là hơn mười một giờ khuya, phần lớn người ở trong thôn đều đã ngủ. Bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, không hề phát ra một chút âm thanh kỳ quái nào. Thậm chí còn không nghe thấy tiếng côn trùng kêu vào ban đêm.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, nếu chìm vào giấc ngủ chắc chắn sẽ có được một giấc ngủ cực kỳ ngon.

Nhưng Dương Gian không ngủ, hắn không dám ngủ, vì sợ lại rơi vào trong giấc mơ.

Thế nhưng ngay khi trời vừa chuyển sang rạng sáng, sắc mặt Dương Gian hơi động. Bởi vì hắn nghe được động tĩnh, có người nào đó đi ngang qua phía ngoài con hẻm nhỏ. Mặc dù động tác rất nhỏ, nhưng vì không gian buổi tối quá yên tĩnh và im ắng. Vả lại hắn cũng đang nghiêm túc lắng nghe nên có thể nghe thấy được.

Đây là tiếng động phát ra do có người đi lại ở trong thôn.

Nhưng hiện tại đã tối như thế này rồi chẳng lẽ còn có người đi lại ở bên ngoài hay sao?

Dựa theo vị trí truyền đến của âm thanh, hắn đã đoán ra đại khái vị trí, dường như người này sẽ phải đi ngang qua cửa của nhà hắn.

Ngay khi Dương Gian đang quyết định đi ra nhìn xem, thì lúc đang chuẩn bị đứng dây, hắn đột nhiên nghe thấy ở phía dưới tầng một đang có ai đó gọi hắn.

- Dương Gian, có ở đó không?

Đây không phải là giọng nói của người em họ Tiểu Viên, mà là của một người đàn ông xa lạ. Đồng thời đây còn chắc chắn là một người mà hắn chưa từng tiếp xúc qua, bởi vì chỉ cần tiếp xúc hắn đều sẽ có một chút ấn tượng.

Nhưng còn chưa đợi Dương Gian làm ra phản ứng, sắc mặt của hắn đã lập tức phải thay đổi, bởi vì lúc này căn phòng phát sinh biến hóa cực lớn.

Căn phòng trở nên cũ kỹ hơn, ánh đèn cũng bị dập tắt, đồng thời bố cục bên trong căn phòng khác với lúc trước.

Vốn dĩ phía trước mặt hắn là chiếc bàn đặt di ảnh, nhưng không biết từ lúc nào nó đã biến thành một chiếc giường đơn. Đồng thời bên trong phòng còn xuất hiện một số đồ vật cực kỳ cũ kỳ. Giống như đây là cảnh tượng của mười mấy năm về trước chứ không phải hiện tại.

Thậm chí Dương Gian còn nhìn thấy một đôi giày da đặt ở phía dưới chiếc giường đơn này.

Ngoài ra trên mặt đất còn xuất hiện những dấu chân, những dấu chân này có dính lấy chút bùn đất.

"Chết tiệt."

Dương Gian lập tức ý thức được là cái gì đang diễn ra, hắn vội vàng rời khỏi phòng.

Sắc mặt hắn chợt biến đổi.

Bởi thì thôn làng đã không còn là thôn mà hắn quen thuộc nữa, nó đã trở nên có chút lạ lẫm. Rất nhiều nhà cửa đều biến thành bộ dạng của mười mấy năm về trước. Toàn bộ đèn đường biến mất, bầu trời trở nên tối tăm và kìm nén, không hề tồn tại bất cứ loại ánh sáng nào. Nhưng điều quỷ dị là xung quanh lại không hề tối tăm, mù mịt, mà ngược lại có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Là giấc mơ?

Cơn ác mộng lại bắt đầu.

Dương Gian nghĩ bản thân đang bị đưa vào trong giấc mơ như lần trước, nhưng hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì từ lúc tối đến giờ hắn chắc chắn bản thân không hề nằm ngủ. Ý thức của hắn vẫn cực kỳ thanh tỉnh. Nếu đây là chuyện linh dị có danh hiệu quỷ ác mộng, thì chắc chắn hắn đã có thể tránh khỏi rồi mới phải.

Là do lúc trước có người ở phía dưới gọi tên của hắn hay sao?

Hắn phát hiện ra điểm chung giữa hai lần hắn gặp phải ác mộng.

Lần đầu tiên là do cô em họ Tiểu Viên của hắn đứng ở phía dưới và gọi tên hắn, còn lần thứ hai là tiếng gọi của một người đàn ông xa lạ.

Một khi tên của hắn bị kêu, hắn sẽ tiến vào trong giấc mơ.

Bình Luận (0)
Comment