Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1440 - Chương 1440: Cách Ly

Chương 1440: Cách Ly

Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, không thể nào chống cự được bằng việc giữ vững tỉnh táo được. Thứ này cũng tương đương với một ám hiệu dùng để mở ra chuyện linh dị.

Nhưng không đợi cho Dương Gian kịp suy nghĩ nhiều.

Cửa phòng bên cạnh lại mở ra.

Giang Diễm khẽ xoa mái tóc đang hơi lộn xộn, mơ mơ màng màng nói:

- Dương Gian, muộn như vậy rồi cậu còn gọi tôi ra ngoài làm gì. Tôi đang nằm ngủ mà?

Dương Gian nhìn về phía Giang Diễm, trong nháy mắt vẻ mặt của hắn trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Giang Diễm cũng bị kéo vào bên trong giấc mơ?

Hoặc Giang Diễm trước mặt hắn là giả, là do con quỷ bên trong giấc mơ biến thành?

- Cậu nhìn chằm chằm vào tôi như thế làm gì.

Giang Diễm tỏ ra hơi nghi hoặc nhìn Dương Gian, sau đó nháy nháy mắt mấy cái.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Vừa rồi tôi không gọi cô. Người kêu lên tên cô không phải là tôi.

Giang Diễm nói:

- Sao được chứ, vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy ở phía dưới có người kêu tên tôi, để tôi đi ra ngoài một chuyến. Tôi đã nghe quen giọng nói của cậu rồi, không thể nào có chuyện nghe nhầm được.

Ánh mắt Dương Gian trở nên lạnh lẽo:

- Cô tin tôi hay là tin một giọng nói? Cô đã bị quỷ gọi tên và tiến vào bên trong một giấc mơ linh dị. Nếu không tin lời tôi thì cô cứ quan sát xung quanh đi. Hiện tại nó không còn giống với ban ngày nữa rồi.

- Hả?

Đến lúc này Giang Diễm mới chú ý đến xung quanh, lập tức tỏ ra sửng sốt.

Đúng là không hề giống nhau. Khi cô đứng ở trên ban công và nhìn ra xung quanh, có rất nhiều thứ khác xa với ban ngày. Đồng thời Dương Gian lúc nãy gọi cô là đang đứng phía dưới, còn hiện tại lại ở trên hành lang, mọi thứ không khớp nhau lắm.

- A? Thật sự tôi đang ở bên trong giấc mơ? Rõ ràng tôi cảm thấy bản thân không hề nằm mơ. Giống như vừa mới tỉnh lại vậy.

Mặc dù Giang Diễm có chút kinh hãi, nhưng khi thấy Dương Gian ở bên cạnh, cô không còn sợ hãi như trước nữa.

Dương Gian nói:

- Giấc mơ linh dị phải khác giấc mơ bình thường chứ?

Sau một hồi quan sát và dò xét Giang Diễm.

Tạm thời hắn không phát hiện ra khả năng Giang Diễm là quỷ, chỉ có thể thu hồi sự cảnh giác.

Mà ngay tại thời điểm đó.

Không chỉ có hai người Dương Gian và Giang Diễm, toàn bộ người ở trong thôn đều lục tục đi đến, bọn họ đều là thôn dân ở trong lòng. Hiện tại ai nấy đều tỏ ra khá nghi hoặc. Bởi vì họ nghe thấy được giọng của ai đó ở phía ngoài và gọi tên họ lên.

Vốn một thôn làng trống rỗng và yên tĩnh lại trở nên náo nhiệt vì xuất hiện không ít người.

- Đùa gì vậy trời, sao có nhiều người bị cuốn vào như vậy?

Dương Gian nhìn thấy không ít bóng người hoạt động. Ban đầu hắn còn tưởng đó là quỷ, nhưng khi có người chào hỏi với hắn thì hắn mới phát hiện ra. Bọn họ không phải là quỷ, mà là những thôn dân ban ngày.

"Dường như lần này con quỷ đã đáng sợ hơn so với lần trước. Dường như nó đã lôi kéo toàn bộ người dân trong thôn vào bên trong giấc mơ. Đây chính là dấu hiệu của việc cân bằng bị phá vỡ… Chẳng lẽ có liên quan đến cỗ thi thể lúc sáng."

Hắn lập tức nhớ lại và thứ duy nhất hắn có thể nghĩ đến chỉ có cỗ thi thể mà hắn vừa mới mò ra ngày hôm nay.

Ban ngày hắn động vào cỗ thi thể kia, kết quả là ban đêm liền xuất hiện chuyện như này. Nếu thứ đó mà không có liên quan gì thì có đánh chết hắn cũng không tin.

"Toàn bộ người trong thôn đã tiến vào bên trong giấc mơ này rồi?"

Lúc này Dương Gian đã cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề. Hắn không ngờ được là từ một chuyện linh dị không quá nghiêm trọng lại trở thành như này. Đồng thời phạm vi ảnh hưởng của nó không chỉ có một thôn, một làng, mà có lẽ mấy thôn làng gần đây, thậm chí là cả thị trấn cũng đã bị con lệ quỷ này kéo vào trong giấc mơ.

- Ai u!

Giang Diễm ở bên cạnh khẽ kêu nhẹ một tiếng, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn, tinh tế của cô xuất hiện một hàng dấu răng.

Dương Gian nhìn cô một cái rồi nói:

- Vô dụng thôi. Không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng này bằng việc kích thích đau đớn được. Đừng bảo là cô tự cắn bản thân một cái, dù cô có tự đâm mình một đao thì cũng không thể nào tỉnh lại. Ngoài ra, nếu cô để bản thân bị chết ở trong giấc mơ này thì ở trong hiện thực cô cũng sẽ chết đi. Cô còn nhớ cô bé tên Lâm Tiểu Tịch lúc chiều chứ. Con bé cũng vì bị lệ quỷ bên trong giấc mơ giết chết, sau đó bị lực lượng linh dị ảnh hưởng nên đã tự chặt đầu của mình.

- Như vậy à?

Nhất thời, Giang Diễm nhịn không được phải rùng mình một cái.

- Vậy chúng ta phải làm sao đây? Phải làm gì thì chúng ta mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng này, sao để tỉnh táo lại đây?

Mặc dù trong lòng Giang Diễm rất bất an, nhưng vẫn khá bình tĩnh. Dù sao cô cũng là người từng trải qua hai chuyện linh dị, ít nhiều gì tố chất tâm lý cũng sẽ không tệ.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Trong giấc mơ này có một con lệ quỷ, nó đang lẩn trốn đâu đó trong đám người. Chúng ta cần tìm ra con quỷ này, đồng thời giết chết nó, như vậy ác mộng sẽ kết thúc.

- Tuy nhiên, đây là việc của tôi. Cô đừng có tham gia vào, thành thật trở về phòng, khóa cửa lại và ẩn nấp đi. Chờ đến khi tôi xử lý được con quỷ này thì cô sẽ tự động tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Nói xong, hắn vội vàng chuẩn bị đi xuống và rời khỏi căn nhà cũ, tìm kiếm lệ quỷ.

- Khoan, Dương Gian, chờ tôi một chút.

Giang Diễm vội vàng kéo cánh tay Dương Gian, tỏ ra bộ dạng đáng thương và nói với hắn:

- Không có cậu ở bên cạnh tôi cảm thấy rất sợ hãi. Hay cậu dẫn tôi đi cùng đi? Tôi đảm bảo với cậu, tôi sẽ không gây ra bất cứ rắc rối nào, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Dương Gian lạnh lùng nói:

- Không được! Hiện tại tôi vẫn chưa thể xác định được liệu cô có phải là con lệ quỷ ở trong giấc mơ hay không.

- Cho nên cách tốt nhất chính là cách ly cô và tôi. Nếu cô thực sự là quỷ, vậy chắc chắn cô sẽ rời khỏi căn phòng này. Còn nếu không phải là quỷ thì cô đi vào trong và chờ ở đó đi, đừng có chạy bậy bạ.

Bình Luận (0)
Comment