Trong lúc nhất thời mặt của Giang Diễm có chút đen lại, lộ ra vẻ u oán.
Dương Gian cường ngạnh nói:
- Cô không còn lựa chọn nào khác.
- Cút vào bên trong phòng cho tôi. Nhớ kỹ, không được tin bất cứ ai. Dù là ai bảo cô đi ra ngoài cũng không được tin. Nếu có người xông vào bên trong thì đó chắc chắn không phải người. Lúc đó cô đừng do dự, hoặc là giết chết người kia, hoặc tự nghĩ cách bỏ chạy.
- Nếu ở một mình, tôi chắc chắn sẽ chết vì sợ mất.
Giang Diễm không chịu ở lại một mình, bởi vì sâu trong thâm tâm của cô cho rằng ở bên cạnh Dương Gian sẽ là nơi an toàn nhất.
Đây là một loại ỷ lại mù quáng.
Dương Gian nói:
- Bậy bạ. Lần đầu tiên tôi gặp cô, không phải cô đã trốn ở bên trong nhà vệ sinh mấy ngày hay sao? Thế mà vẫn còn có thể nhảy nhót tưng bừng, có thấy bị gì đâu? Năng lực chịu đựng của cô không kém như vậy đâu.
Mặc dù Giang Diễm khá nhất gan, nhưng năng lực chịu đựng vẫn có, nếu không có lẽ hiện tại cô đã bị điên mất rồi.
- Cứ quyết định như thế đi. Tôi đi đây.
Dương Gian không tiếp tục chờ đợi nữa. Hắn quyết định bỏ lại Giang Diễm ở một mình, sau đó đi xuống phía dưới.
Mặc dù Giang Diễm rất muốn giữ Dương Gian lại, nhưng cô không nói ra miệng. Bởi vì cô biết, nếu Dương Gian muốn làm việc gì đó, thì cô sẽ không thể nào ngăn cản được. Vì vậy cô liền ngoan ngoãn làm theo lời của hắn, trở về phòng, khóa chặt cửa và trốn.
Nguyên nhân chủ yếu khiến Dương Gian không chịu mang Giang Diễm theo bên cạnh là vì tình hình trong giấc mơ không giống với hiện thực. Ở bên cạnh càng có nhiều người thì lại càng nguy hiểm.
Sau khi xuống dưới, hắn liền đi qua một căn phòng khác để nhìn.
Cửa căn phòng đang khóa chặt, không hề có dấu hiệu được mở ra.
Đây là căn phòng của mẹ Dương Gian. Khung cảnh ở bên trong giấc mơ cũng có liên quan đến thế giới hiện thực.
"Mẹ mình cũng đang gặp ác mộng ư?"
Hắn có chút nghi ngờ, nhưng không dám khẳng định, quyết định đi kiểm tra một vòng.
Bố cục bên trong căn phòng đã trở thành bộ dạng của mười mấy năm về trước. Một chiếc giường kiểu cũ bằng gỗ, một bàn trang điểm và mấy chiếc ghế… Bên trong khá sạch sẽ và gọn gàng, nhưng không có người.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Dương Gian không thể kết luận được là liệu mẹ hắn có tiến vào bên trong giấc mơ này hay không.
Hắn đi vào trong nhà bếp và lượn một vòng.
Quả nhiên.
Dương Gian không tìm được bất cứ con dao hay cây kéo nào. Ở bên trong giấc mơ này, vũ khí là một thứ cực kỳ hiếm. Con quỷ trong giấc mơ sẽ không cho người khác có quá nhiều cơ hội phản kích.
Nếu có cơ hội lấy được vũ khí, khả năng cao đó sẽ là một cạm bẫy. Một cạm bẫy do con quỷ bố trí ra, nhắm vào người gặp được cơ hội đó.
Sau khi đi ra khỏi khu nhà, Dương Gian khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tĩnh mịch, sau đó đưa mắt lướt qua xung quanh.
Hắn có thể khẳng định, giấc mơ này không phải của hắn.
Bởi vì toàn bộ mọi thứ bên trong này đều rất lạ lẫm đối với hắn, không hề có chút xíu cảm giác quen thuộc nào. Tuy nhiên đây là một chuyện tốt chứ không phải xấu, bởi vì như vậy những người khác sẽ không gặp phải chuyện linh dị mà hắn từng gặp. Đồng thời giấc mơ này cũng không trở nên quỷ dị như lần trước.
"Không phải giấc mơ của mình, vậy đây sẽ là giấc mơ của ai?"
Dương Gian đang tự hỏi, dù vậy hắn vẫn không dừng lại, vẫn đi về phía một khu đất trống ở giữa thôn.
Hiện tại xung quanh chỗ này đã tụ tập không ít người.
Bọn họ đều là dân làng ở trong thôn.
Lúc này có một vài người tỏ ra kinh hoàng, bất an. Có ít người cảm thấy nghi hoặc, khó hiểu, đang nhíu mày suy tư. Nhưng cũng có một số người lại đang kêu gào, bảo là có quỷ.
"Số lượng người trong thôn hơi nhiều, phần lớn đều là thôn dân. Đây là một điều không thể nghi ngờ. Nhưng lượng người mà mình quen biết lại không nhiều. Cho nên đối với mình mà nói, bất kỳ ai trong bọn họ đều có thể là quỷ. Nhưng như vậy cũng sẽ rất đau đâu, bởi vì nếu con quỷ này muốn ẩn núp, mình căn bản sẽ không thể tìm ra nó."
Hiện tại Dương Gian bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu.
Ngay khi Dương Gian đang định đi qua bãi đất kia.
Bất chợt hắn nhìn thấy một bóng người đang ẩn núp ở bên trong bóng tối. Bên trong con hẻm bên cạnh, một người đang mặc áo mưa, tay cầm con dao gọt hoa quả.
Dương Gian hơi giật mình một chút.
"Là em họ Tiểu Viên, con bé cũng ở trong giấc mơ?"
Nhưng ngay sau đó hắn nhìn thấy người em họ này của hắn lao ra khỏi con hẻm, chuẩn bị xử lý một người thôn dân cách con bé gần nhất.
Người kia vẫn hồn nhiên không biết gì, đang ngồi xổm trên mặt đất, thảo luận nguyên nhân của hiện tượng kỳ quặc này với những người khác.
Hiện tại quỷ còn chưa bắt đầu giết người nên bọn họ không thể biết rõ sự đáng sợ của giấc mơ này, vì vậy chưa có ai tỏ ra sợ hãi.
Sắc mặt Dương Gian khẽ đổi, vội vàng tiến lên để ngăn cản Tiểu Viên trước khi con bé giết chết người kia.
Tiểu Viên hơi nghiêng đầu sang một bên nhìn hắn, rồi tỏ ra nghi hoặc:
- Anh họ, anh ngăn cản em làm gì vậy?
Dương Gian hỏi:
- Em đang định làm gì thế?
Tiểu Viên nói:
- Đương nhiên là giết chết người này. Ở đây nhiều người như vậy, quỷ chắc chắn cũng sẽ ở trong này.
Dương Gian nói với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
- Toàn bộ người trong thôn đều tiến vào đây, mà quỷ chỉ có một con. Nếu em cứ giết như trước thì quỷ chưa đến mà người đã bị em giết sạch hết cả rồi. Trong tình huống người không nhiều thì còn có thể làm được theo cách kia của em. Nhưng hiện tại lại không thể, chỗ này có quá nhiều người.
Nếu Tiểu Viên cứ tiếp tục giết người như vậy, sáng mai toàn bộ người trong thôn sẽ phải chết sạch.
Để xử lý được cơn ác mộng lần này mà phải trả giá bằng mạng sống của một thôn làng thì không đáng, nó quá lớn.
Bởi vì sau khi giết được con quỷ vào ngày hôm nay thì ngày mai, ngày mốt nó vẫn còn tồn tại.
- Nhưng nếu chúng ta không giết bọn họ thì quỷ cũng sẽ giết. Đồng thời bọn họ sẽ khiến thời gian của chúng ta bị chậm trễ, chừa thời gian cho con quỷ kia trở nên lợi hại hơn.