Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1442 - Chương 1442: Lặng Lẽ Trà Trộn

Chương 1442: Lặng Lẽ Trà Trộn

Tiểu Viên nói ra, ý nghĩ của con bé khá đặc biệt.

Trong lúc nhất thời Dương Gian không biết nên trả lời nó như thế nào.

Bởi vì lời nó vừa nói cũng có đạo lý, mỗi một người trong giấc mơ đều có nguy cơ bị quỷ tập kích. Ngoài ra quỷ tập kích càng muộn thì nó càng nguy hiểm.

Cho nên, nếu xem xét một cách nghiêm túc, khi số lượng người trong giấc mơ càng ít, cơ hội bọn họ gặp được quỷ sẽ càng cao, sẽ gặp được nó sớm hơn. Khi đó khả năng có thể kết thúc được giấc mơ này sẽ càng lớn.

- Khi em giết người đầu tiên, hỗn loạn sẽ xuất hiện. Đến khi đó mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ phiền phức. Ngoài ra, trong thôn có quá nhiều người, em không thể nào giết sạch toàn bộ bọn họ được. Kiểu gì cũng sẽ có người phản kháng lại. Đến khi đó, ngoài việc phải đề phòng quỷ tập kích, em còn phải đề phòng người khác đánh. Cứ như vậy mà nói, chỉ sợ giấc mơ này có kéo dài đến tận sáng mai cũng không thể kết thúc.

Dương Gian không hề đồng ý với cách làm này của Tiểu Viên.

Bởi vì việc giết sạch mọi người còn phải suy xét tình hình. Có đôi khi giết sạch sẽ đúng, nhưng hiện tại thì không.

Vả lại người ở trong thôn phần lớn đều là họ hàng, thân thích của bọn họ. Có lẽ cha mẹ của Tiểu Viên cũng ở trong giấc mơ này, nên không thể nào thực hiện cách đó được.

Tiểu Viên tò mò hỏi.

- Anh họ, vậy anh định tính làm như thế nào đây?

Dương Gian bắt đầu trầm mặc.

Đúng là hiện tại hắn chưa có ý kiến nào hay cả. Lần trước hắn đã thua con quỷ kia rồi.

Tiểu Viên nhắc nhở.

- Nếu còn đợi thêm chút nữa, khả năng chúng ta sẽ phải chết hết đó.

- …

Mặt mũi Dương Gian tối sầm.

Điều này hắn không cần con bé phải nhắc nhở. Hắn từng có kinh nghiệm bị xử lý qua một lần rồi.

Nhưng đúng lúc này, ở bên trong thôn làng yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một tiếng la hét thảm thiết đầy sợ hãi.

Vị trí của tiếng la hét kia cách bọn họ không xa, chỉ chừng bốn năm hộ gia đình mà thôi.

- Hả?

Dương Gian vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng la hét thảm thiết kia.

- Nó nhất định ở bên kia.

Tốc độ hành động của Tiểu Viên cực kỳ nhanh. Nó mặc lấy áo mưa, cầm chặt con dao gọt hoa quả, vọt thẳng về phía đó.

"Quỷ đã bắt đầu giết người rồi?"

Dương Gian cũng không chần chờ, vội vàng đuổi theo.

Nếu có thể tìm ra con quỷ một cách thuận lợi, vậy bọn hắn có thể phá vỡ được cục diện bế tắc này, không còn bị nó ép đến mức phải bị động chịu đựng nữa.

Rất nhanh.

Dương Gian đã đuổi đến nơi.

Là một căn phòng cũ kỹ, hiện tại trước cửa đang có một người nằm trong vũng máu, mở to hai mắt, trên mặt lưu lại vẻ tuyệt vọng cùng hoảng sợ.

Chết.

Người này bị trúng một vết thương trí mạng trên cổ. Một đoạn thép lớn chừng một ngón tay đã đâm xuyên qua cổ của người này, ngoài ra ở trên thân thể còn có mấy vết thương.

Bên cạnh vũng máu hiện rõ một hàng dấu chân.

Chính là con quỷ kia, nó đã chờ đến khi người này chết đi mới rời khỏi hiện trường.

Mà phương hướng rời đi của nó là một con hẻm nhỏ tĩnh mịch ở phía trước.

Tiểu Viên đã đuổi theo, tiếng bước chân đang vang vọng bên trong con hẻm. Từ âm thanh tiếng bước chân vang vọng lại, Dương Gian có thể đoán ra được, thứ này rời đi cực kỳ nhanh chóng.

Dương Gian quyết định không đuổi theo.

Hắn biết nếu Tiểu Viên thật sự gặp phải quỷ, khả năng cao con bé sẽ chiến thắng được thứ kia, cho nên hắn không cần phải lo lắng cho con bé, một tay lão làng trong việc xử lý quỷ trong giấc mơ.

Dương Gian quyết định quan sát kỹ cỗ thi thể.

Hắn ngồi xổm xuống và rút đoạn thép ở trong cổ người kia ra.

Thứ này có lẽ là món vũ khí duy nhất của hắn ở bên trong giấc mơ lần này.

Vì tránh xảy ra việc trơn trượt vì đoạn thép này đã dính máu, nên hắn xé một miếng vải từ quần áo của người kia, sau đó quấn một vòng xung quanh đoạn thép.

- Dương Gian, cậu, cậu giết người?

Đúng lúc này phía ngoài cổng vang lên một tiếng hét đầy kinh hãi của một người đàn ông trung niên.

Dương Gian không thèm quay đầu lại, chỉ đứng dậy rồi nói:

- Con mắt trên mặt của ông chỉ dùng để trang trí thôi hay sao vậy? Tôi vừa chạy đến thì người ta đã chết rồi. Vừa nãy khi xuất hiện tiếng la hét, tôi vẫn còn ở bên cạnh mấy người.

- Khoan…

Hắn bất chợt nhìn chằm chằm vào vết thương ở trên cổ người này.

Sau đó nghĩ đến tiếng kêu thảm thiết lúc nãy.

Nếu là vết thương này, máu sẽ chảy ra và ngăn chặn cổ họng, như vậy người bị hại sẽ không thể nào la hét được mới đúng.

Ngoài ra thi thể ở trên mặt đất đã lạnh, không còn tý nhiệt độ cơ thể nào nữa.

Điều này cho thấy tiếng kêu thảm thiết vừa rồi căn bản không thể nào là của người này phát ra trước khi chết.

Dương Gian nhanh chóng nhìn về phía hàng dấu chân màu đỏ kia, trong lúc nhất thời lòng hắn cảm thấy lạnh lẽo.

Kẻ la hét vừa nãy không phải là người, mà là quỷ.

Hàng dấu chân bằng máu ở trên đường có lẽ là do con quỷ kia cố ý lưu lại, vì hấp dẫn, dụ dỗ Tiểu Viên đuổi theo?

"Không hay, Tiểu Viên đang gặp nguy hiểm?"

Sắc mặt Dương Gian khẽ biến đối, hắn nghi ngờ quỷ đã để mắt đến Tiểu Viên. Khả năng con quỷ trong giấc mơ đã biết con bé là một kẻ khó chơi, dù sao con bé cũng đã xử lý quỷ không ít lần rồi.

Cho nên khả năng cao lần này con quỷ kia muốn xử lý Tiểu Viên trước?

Không một chút do dự.

Dương Gian vội vàng chạy theo phương hướng mà Tiểu Viên vừa mới đuổi theo con quỷ kia.

- Dương Gian, cậu chạy đi đâu vậy. Mặc kệ người kia có phải là do cậu giết hay không thì cậu cũng không được chạy. Chúng ta cần phải tranh thủ thời gian báo cảnh sát.

Người đàn ông trung niên kia gào to, hiển nhiên ông ta vẫn chưa hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Dương Gian vội vàng đuổi theo dấu chân màu đỏ, rất nhanh thân hình của hắn đã biến mất qua lối rẽ.

Nhưng khi hắn chưa rời đi được bao lâu.

Bên trong căn nhà có cỗ thi thể ở phía trước cửa, một cánh cửa cũ kỹ khẽ hé ra một khe hẹp. Ở bên trong là một mảng đen kịt, nhưng đằng sau cánh cửa là một khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc xuất hiện. Hiển nhiên ở phía sau cánh cửa đang có một thứ quỷ dị nào đó không ai hiểu được ẩn núp. Mặc dù chỗ này chỉ cách vị trí mà Dương Gian đứng lúc nãy chừng 10 mét, nhưng không bị hắn phát hiện ra.

“Két!”

Lúc này, cánh cửa khẽ mở, người kia bước ra bên ngoài.

Đồng thời khuôn mặt trắng bệch của người kia cũng nhanh chóng thay đổi, trở thành một khuôn mặt bình thường, không có gì đặc biệt. Nó đã cải trang thành một người dân bình thường ở trong thôn.

Mà những người dân chạy đến đây vì nghe tiếng la hét cũng đều đang bị cỗ thi thể thu hút nên không ai chú ý đến.

Như vậy, một con quỷ đã trà trộn vào bên trong đám người một cách âm thầm, lặng lẽ, không ai hay biết.

Bình Luận (0)
Comment