Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1484 - Chương 1485: Đúng Là Một Đám Phế Vật

Chương 1485: Đúng Là Một Đám Phế Vật

Liễu Tam đã tự tay xé nát cỗ người giấy, chẳng khác gì so với việc hắn ta đang tự sát.

Một hành động cực kỳ quyết đoán, cũng rất vô tình.

Loại hành động tùy tiện này của hắn ta đã để lộ ra một tín hiệu cực kỳ đáng sợ. Đó chính là tên Liễu Tam này không còn sợ vấn đề lệ quỷ khôi phục nữa. Bởi vì hắn ta đã có thể dựa vào những người giấy này để sử dụng năng lực lệ quỷ.

Chỉ cần dùng đến nó, ngự quỷ nhân bình thường sẽ không gặp phải nguy cơ bị lệ quỷ khôi phục.

Từ trước đến nay, chỉ có hai cách giúp cho người ta có thể sử dụng lực lượng của lệ quỷ một cách tùy tiện.

Một trong số đó là lệ quỷ chết máy.

Cách còn lại chính là trở thành dị loại.

Trường hợp của Dương Gian thuộc về cái đầu tiên. Trong ba con lệ quỷ mà hắn khống chế chỉ có quỷ ảnh là rơi vào trạng thái chết máy. Nhưng nhờ vào việc quỷ ảnh bị chết máy, hắn lại có thể áp chế được một phần mắt quỷ, sau đó dùng bàn tay quỷ để áp chế phần còn lại, khiến cho ba con quỷ trong cơ thể hắn tạo nên một sự cân bằng vi diệu.

"Tên gia hỏa này không lộ ra vẻ nguy hiểm cũng không phải do hắn ta không đáng sợ. Mà là vì mỗi một lần xuất hiện, tên này đều dùng người giấy để lộ mặt. Nếu thực sự lộ mặt, có lẽ Liễu Tam chính thức sẽ có năng lực nằm ngoài tưởng tượng của mình."

Lúc Liễu Tam đến, hắn đã dành cho tên này một chút cảnh cáo.

Nhưng hành động này của Liễu Tam cũng đã nhắc nhở lại Dương Gian rằng đây chỉ là một người giấy, không nên đánh giá thấp hắn ta.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

"Quả nhiên, có thể trở thành đội trưởng thì không có một ai là kẻ đơn giản. Tên Khương Thượng Bạch từng bị mình xử lý thực ra cũng không hề tệ. Với lại hắn ta chỉ là một kẻ đứng ra lộ mặt giùm hội anh em mà thôi, còn kẻ thực sự đứng đằng sau chính là tên Phương Thế Minh kia."

Dương Gian lập tức đi qua, xé nát lớp giấy ở bên ngoài, để lộ ra cỗ người giấy của Hùng Văn Văn.

Cảm giác khi chạm vào cổ người giấy này cũng giống như chạm vào da thịt của người chết vậy, mềm mại, nhưng băng lãnh, quỷ dị.

Không hề có tí gì gọi là thô ráp, cứng ngắc của giấy.

Tuy nhiên nó rất nhẹ.

Giống như không hề có trọng lượng vậy.

Dương Gian nhẹ nhàng cầm nó lên, giống như túm một người chết,

"Đây chính là người giấy mà Liễu Tam lưu lại? Đúng là không thể tin nổi. Nếu chỉ nhìn qua bề ngoài thì ai cũng nghĩ đây là một cỗ thi thể bình thường, nào ai nghĩ được đây lại là một thân thể làm bằng giấy. Đầu óc của tên Vương Tiểu Minh kia linh hoạt thật. Sau khi biết được khả năng thành công khi di chuyển ý thức trên người mình, hắn ta đã biết được cách lợi dụng năng lực của quỷ máy ảnh."

"Thậm chí còn tìm ra được cả thân thể để thay thế."

Mặc dù hắn và Vương Tiểu Minh không hợp nhau. Nhưng không thể không phủ nhận, năng lực suy luận, ứng dụng và xử lý đối với những thứ quỷ dị của Vương Tiểu Minh đã đạt đến một mức độ cực kỳ cao.

Giống như một cỗ máy tính AI* vậy, có thể nhanh chóng đưa ra phương án tốt nhất.

* Trí thông minh nhân tạo

Chỉ tiếc là năng lực của hắn ta có hạn, có rất nhiều thứ hắn ta không thể sử dụng, cũng không thể nào khống chế được lòng người.

Bằng không, chỉ với quỷ đồng ở trong tay Dương Gian, kết hợp với Hùng Văn Văn và người giấy của Liễu Tam. Cuối cùng phối hợp cho tổ đội đó thêm quỷ máy ảnh. Vậy là bọn họ có thể đi chụp ảnh lệ quỷ liên tục, không cần phải sợ gì nữa. Đến khi đó cho dù lệ quỷ có đáng sợ hơn đi nữa cũng không thể nào phản kháng khỏi kết cục bị giam giữ.

Tuy nhiên, Vương Tiểu Minh cũng hiểu.

Con người chứ không phải cái máy, dù phương án có tốt cỡ nào đi nữa mà không có người đi làm thì cũng vô dụng thôi. Việc hắn ta đưa Hùng Văn Văn đến đây cũng vì biết trước Dương Gian có thể cứu người.

Thân thể bằng giấy của Liễu Tam, ảnh chụp chứa ý thức của Hùng Văn Văn và tấm linh vị trong bụng quỷ đồng.

Hiện tại ba món đồ đã góp đủ.

Chỉ cần Dương Gian gật nhẹ đầu một cái là Hùng Văn Văn liền có thể phục sinh.

Loại dụ hoặc này là cực kỳ lớn, người bình thường sẽ khó mà chống cự nổi. Dù sao đây cũng giống như việc tổng bộ tặng không cho Dương Gian một người đội viên. Hơn nữa người đội viên này còn có năng lực đặc thù, có thể trợ giúp cho hắn rất nhiều đối với việc xử lý chuyện linh dị sau này. Bởi vì con quỷ của Hùng Văn Văn có thể dự báo trước tương lai, một con quỷ khá hiếm thấy. Nên kiểu gì Dương Gian cũng cần đến sự giúp đỡ của Hùng Văn Văn khi gặp phải một số chuyện linh dị khó giải.

Dương Gian không định hồi sinh Hùng Văn Văn ngay, mà đặt cỗ người giấy vào căn phòng nhỏ trong văn phòng.

Căn phòng này là một căn phòng an toàn tạm thời của hắn.

Trước kia nó là tài sản của ông chủ tòa nhà xui xẻo, nhưng hiện tại nó đã bị hắn tiếp quản.

Đúng lúc này, Dương Gian mở miệng nói:

- Lý Dương, cậu đi xuống phía dưới tìm Chương Hoa và nói rõ mọi chuyện về cậu cho hắn ta biết đi. Bảo hắn ta lập một bộ hồ sơ cho cậu là được. Từ nay căn phòng phía dưới sẽ là chỗ làm việc của cậu. Còn chỗ ở thì tý nữa tôi sẽ an bài sau.

Lý Dương tò mò nên hỏi một câu:

- Đội trưởng Dương, còn chuyện của Hùng Văn Văn thì sao?

Dương Gian nói:

- Chuyện này không cần phải vội, tạm thời cứ để đó đi.

Làm gì có chuyện người khác vừa đưa đó đến thì hắn phải thành thật làm việc ngay lập tức như vậy được. Ít nhiều gì cũng phải quan sát tình hình thêm mấy ngày. Lỡ trong này còn có cạm bẫy nào đó thì sao?

Lý Dương cười cười.

- Vậy thôi tôi đi xuống phía dưới báo cáo, lập hồ sơ. Sau này xin nhờ đội trưởng Dương chiếu cố nhiều hơn.

Mặc dù hắn ta thấy vẻ bề ngoài lạnh lùng giống như muốn cự tuyệt người từ ngàn dặm của Dương Gian, không chút tình cảm. Nhưng hắn ta cũng không hề quên, chính Dương Gian là người đã cứu mạng của hắn ta khỏi quỷ họa. Chỉ bằng điểm đó đã đủ để cho hắn ta tin tưởng và muốn làm việc cùng Dương Gian.

Dương Gian chỉ gật đầu một cách hờ hững.

Sau khi Lý Dương đi, Dương Gian mới bình tâm lại một ít, quay người ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.

Xuyên qua lớp cửa kính, hắn có thể nhìn thấy thành phố Đại Xương. Điều này khiến cho hắn có cảm giác giống như bản thân đang nắm giữ vận mệnh của cả một thành phố vậy. Nhưng cảm giác nhìn từ trên cao xuống này lại không để cho hắn cảm thấy bất cứ niềm khoái lạc nào. Mà ngược lại, hắn còn có cảm giác bất an, cùng nguy hiểm đang quanh quẩn.

Dương Gian lạnh lùng chửi thề một câu.

- Đúng là một đám phế vật.

Bình Luận (0)
Comment