Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1485 - Chương 1486: Bộ Trưởng?

Chương 1486: Bộ Trưởng?

- Tổng giám đốc Dương, hiếm khi thấy cậu tức giận như vậy, là vì chuyện vừa rồi hay sao?

Lúc này, Trương Lệ Cầm nhẹ nhàng đi đến, tỏ ra vẻ khẩn trương hỏi:

- Hình như lúc nãy tôi có nghe người kia nói, con quỷ mà lần trước cậu giam giữ đã bị trộm mất?

- Đúng thế.

Dương Gian chậm rãi nhắm chặt hai mắt.

- Đúng như lời tên Liễu Tam kia nói. Một khi chuyện này mà bị lan truyền ra ngoài sẽ tạo ra cơn địa chấn. Cục diện sẽ bị đổ vỡ trong nháy mắt. Mặc dù tôi không thèm quan tâm đến cục diện cho lắm. Nhưng cũng không muốn nhìn thấy thứ quỷ quái kia xuất hiện thêm lần nữa. Cơ thể cô từng bị quỷ anh xâm nhập, lại bị nó tập kích, nên hẳn cô đã hiểu sự đáng sợ của nó là như thế nào rồi chứ.

- Đúng thế, nếu không phải lúc đó có cậu giúp đỡ thì tôi chắc chắn đã phải chết rồi. Loại trải nghiệm như vậy thực là kinh khủng, tôi không muốn gặp lại nó thêm lần nào nữa.

Trong lòng Trương Lệ Cầm vẫn còn sợ hãi. Cô đưa tay lên bờ vai của Dương Gian, nhẹ nhàng đấm bóp.

Những biểu hiện này cho thấy trong lòng cô đang có cảm giác bất an cực kỳ mãnh liệt.

Chỉ khi nào đến gần Dương Gian, chạm vào thân thể của hắn thì cô mới có cảm giác được dựa dẫm. Chính vì vậy cho nên cô mới hay cùng Dương Gian ở cùng một chỗ, đêm đêm đều muốn ở cùng với hắn.

Đây là một loại cảm giác ỷ lại.

Trương Lệ Cầm lại len lén hỏi thêm một câu.

- Nhưng tổng bộ lợi hại như vậy thì sao có chuyện bị người ta trộm đồ như vậy? Sẽ không có ẩn tình nào đó đấy chứ.

Hai mắt Dương Gian vẫn nhắm chặt, không có biểu hiện gì.

- Cao thủ bị điều đi, không còn ai tọa trấn, một khi đụng phải ngự quỷ nhân đỉnh phong thì việc bị xâm nhập là điều hết sức bình thường. Ngoại trừ những người cùng đẳng cấp với nhau ra, nhưng kẻ phía dưới, đừng nói là ngăn cản, ngay cả tư cách chạm trán cũng không có.

Trương Lệ Cầm nói:

- Chẳng lẽ tổng bộ không biết cất giấu thứ đó ở một nơi nghiêm mật hơn hay sao? Giống như két sắt ở trong nhà chúng ta vậy, những thứ đáng giá đều bỏ vào trong đó khóa lại?

Dương Gian chậm rãi nói:

- Vô dụng thôi. Nếu kẻ đó có được quỷ vực và lợi hại như vậy thì không có gì có thể qua mắt được kẻ này. Dù có cất giấu ở nơi đâu cũng sẽ bị tìm ra được.

Lấy hắn làm ví dụ.

Quỷ vực của hắn có thể bao phủ được cả một thành phố. Không cần quan tâm đến việc xâm nhập vào sâu dưới lòng đất mấy vạn mét, mà chỉ cần một hai ngàn mét thôi là đã đủ. Nhiêu đó đã đủ khiến cho hắn tìm ra được mọi thứ. Không gì có thể ẩn giấu được.

Đối với những con quỷ bị giam giữ kia, dù có cất chỗ nào bí ẩn đi nữa thì chỗ đó chắc chắn cũng phải ở gần tổng bộ.

Cho dù ngự quỷ nhân có dùng quỷ vực để chôn nó xuống sâu dưới đất. Nhưng chỉ cần người kia là ngự quỷ nhân có quỷ vực mạnh hơn thì có thể nhẹ nhàng lấy ra được.

Chỉ là, số lượng người có thể làm được điều đó là vô cùng ít ỏi.

Tính đến hiện tại, số lượng người phù hợp với yêu cầu này không hề nhiều.

Cho nên việc Diệp Chân trở thành đối tượng tình nghi cũng là điều bình thường.

Thậm chí Dương Gian còn cảm thấy bản thân hắn cũng bị tổng bộ nghi ngờ. Dù trong khoảng thời gian đó hắn còn đang ở nước Nhật. Đương nhiên tổng bộ cũng sẽ không ngu mà bộc lộ sự nghi ngờ này ra cho hắn biết.

Không cần lý do.

Chỉ cần có năng lực làm được điều đó thì đều bị nghi ngờ.

Nhưng vì không có chứng cứ nên bọn họ không thể làm bậy được.

Cho nên phương pháp tốt nhất chính là không bỏ sót một ai. Bọn họ nghĩ cách để cho Dương Gian đi dò xét Diệp Chân, hoặc là để cho Diệp Chân đi dò xét Dương Gian.

Hai người nghi ngờ lẫn nhau, từ đó nảy sinh xung đột, như vậy là đủ để cho hai người bộc lộ ra nhiều từ.

Nhờ lại đến câu hỏi mà Liễu Tam hỏi lúc nãy.

"Cậu cảm thấy chuyện này có phải do tên Diệp Chân kia làm không? Đồng thời tổng bộ có nên tiến hành một đợt thăm dò đối với kẻ này không?"

Chắc chắn là tên này đang châm ngòi.

Nếu lúc đó Dương Gian trả lời là nên đi dò xét, như vậy bọn họ sẽ châm ngòi thêm một chút từ phía Diệp Chân nữa, hoặc là chút thủ đoạn nào đó, nói không chừng giữa Dương Gian và Diệp Chân đã thực sự nổi lên xung đột.

Sau khi ý thức được điểm này, Dương Gian lập tức mở hai mắt.

Hiện tại hắn đã hiểu vì sao tên Liễu Tam này lại tự sát. Nếu hắn ta không tự sát, mà chờ đến khi hắn hiểu ra, kiểu gì cũng sẽ bị hắn xử lý. Nếu trước sau gì cũng phải chết, chi bằng chết dứt khoát một chút, kẻo lại bị hắn hỏi.

Trương Lệ Cầm nhỏ giọng hỏi.

- Dương Gian, sao vậy?

- Không có việc gì, chỉ nghĩ đến một số chuyện không vui mà thôi.

Dương Gian lại chậm rãi nhắm mắt.

Cách thức hành động này không hề giống với Vương Tiểu Minh một chút nào. Tên này quan sát cục diện rất khéo, mỗi lần sử dụng đều là dương mưu, khiến cho người ta chọn không được, mà không chọn cũng không xong. Kiểu gì cũng phải đi vào khuôn khổ, làm theo phương pháp của hắn ta, cho nên tên này không bao giờ dùng tiểu xảo như này.

Nhưng người đưa ra thủ đoạn này chắc chắn là người của tổng bộ.

Tào Duyên Hoa không đủ đầu óc để nghĩ đến cái này, hắn ta chỉ là Phó bộ trưởng. Bàn về quản lý nhân sự thì giỏi, nhưng về âm mưu quỷ kế lại không ra gì.

Chẳng lẽ…Bộ trưởng?

Khả năng này rất lớn, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, không lý nào có chuyện bộ trưởng làm ngơ không ngó ngàng đến.

Nhưng đồng thời khả năng này cũng không lớn.

Bởi vì dù có là bộ trưởng đi nữa cũng không thể nào chịu được hậu quả khi mắt quỷ Dương Gian đối chọi với Diệp Chân của diễn đàn linh dị.

Trong lòng Dương Gian lạnh lùng nghĩ.

"Liễu Tam biết, nhưng hắn ta đã cố tình tự sát. Đúng thật là, không hề cho mình chút cơ hội nào. Tiếc là tình trạng hiện tại của mình không được dư giả để sử dụng đến thanh sài đao. Nếu không cứ chém một nhát, tiễn hắn ta lên đường, đâu cần phải quan tâm đến việc rốt cục đó có phải là người giấy hay không. Dù có nhiều người giấy đi nữa cũng sẽ bị chém chết tươi."

Bình Luận (0)
Comment