Ở trên thế giới này kiểu gì cũng sẽ có một ít người cảm thấy ngự quỷ nhân chỉ là những người bình thường có thêm chút năng lực, chứ không có gì nhiều, đồng thời còn không quá thông minh. Vì vậy bọn họ mới dám đùa giỡn, tính kế ngự quỷ nhân như này.
Dương Gian biết, thế giới có không ít người thông minh, nhưng hắn cũng không hề ngốc, có một số việc hắn vẫn có thể hiểu ra được sau khi suy nghĩ kỹ.
"Cho nên ý nghĩ lúc đầu của mình là hoàn toàn đúng. Không cần lội xuống vũng nước đục này thì sẽ không hề có chuyện gì."
Sau khi nghĩ ra mọi thứ, hắn càng cảm thấy quyết định lúc trước là không hề sai.
Ở bên trong giới ngự quỷ nhân nước rất đục, nguy hiểm không chỉ đến từ chuyện linh dị. Mà khi ngự quỷ nhân có đầy đủ sức ảnh hưởng, cũng sẽ tự động xuất hiện một số phiền toái cùng nguy hiểm.
Đó là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Bởi vì việc quật khởi của ngự quỷ nhân diễn ra quá nhanh, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện ra thế giới này thay đổi rồi.
Sau đó… Đương nhiên là sẽ có vô số loại xung đột.
Sau khi nghĩ ngợi một lúc, Dương Gian quyết định không thèm quan tâm đến chuyện này nữa. Hắn liền nhìn Trương Lệ Cầm rồi hỏi:
- Trong đoạn thời gian tôi và Giang Diễm cùng về quê ở đây có chuyện gì xảy ra không?
- Tổng giám đốc Dương, cậu chờ một chút, để tôi xem xem.
Trương Lệ Cầm vội vàng thả tay xuống, sau đó lấy một xấp hồ sơ dưới bàn lên và xem.
- Tám ngày trước, Chương Hoa muốn tìm cậu bàn bạc chút chuyện. Hình như là bàn về chuyện lần trước cậu nhờ anh ta đi điều tra. Nghe bảo đã điều tra ra gì đó nên muốn bàn với cậu.
- Sáu ngày trước, tổng giám đốc Trương Hiển Quý tìm cậu, muốn mời cậu tham gia bữa tiệc nào đó. Nhưng khi nghe tôi bảo cậu đã trở về quê ăn tết nên ông ta tạm thời trì hoãn. Đồng thời có người đi vào công ty, bảo là đồng nghiệp của tổng giám đốc Dương và để lại số điện thoại.
- Năm ngày trước, buổi sáng Trương Vĩ rủ cậu đi chơi game. Buổi chiều tổng giám đốc Trương báo cho tôi biết, ông ta chuẩn bị tổ chức một cuộc tụ họp, chờ đến lúc cậu trở về thì tiến hành, cũng hy vọng cậu nhất định tham gia.
- Ba ngày trước, công ty nhận được mất khoản tiền.
- …
Trương Lệ Cầm lập tức đọc lại tình hình đại khái của mấy ngày hôm nay.
Dương Gian nói.
- Đủ, đủ rồi, tạm thời cứ thế đi, cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng. Thôi, tôi đi qua tìm Chương Hoa đây. Ngày mai cô sắp xếp một chút rồi đi tham gia tiệc với tôi.
Trương Lệ Cầm sững sờ một lúc, sau đó hỏi:
- Tôi đi cùng cậu? Thế còn Giang Diễm thì sao?
Dương Gian vừa đi vừa nói:
- Nếu cô ấy muốn thì bảo cùng đi đi.
Trương Lệ Cầm cười khanh khách:
- Tôi đương nhiên muốn như vậy, nhưng liệu Giang Diễm sẽ đồng ý hay sao? Cậu không sợ cô ấy lại đi nhảy lầu nữa à.
Dương Gian lãnh đạm nói:
- Sẽ không đâu. Nếu cô ấy còn nhảy nữa sẽ ngã chết.
"Có quỷ mới tin lời cậu nói."
Trong lòng Trương Lệ Cầm thầm nói một câu.
Sao cô lại không biết được, Dương Gian chẳng qua là cứng miệng thì nói như thế thôi. Đến khi cứu hắn vẫn sẽ cứu, không hề do dự. Nếu không phải bản thân hắn bị lệ quỷ ảnh hưởng, khả năng cao sẽ là một người cực kỳ tốt.
Tuy nhiên, cũng chỉ có ông chủ như vậy mới đáng giá để cô hầu hạ.
Sau khi trải qua chuyện linh dị của quỷ chết đói, thành phố Đại Xương trở nên cực kỳ bình tĩnh.
Hiện tại, thậm chí Trương Hiển Quý đã dám tổ chức buổi gặp mặt thường niên dành cho các doanh nhân. Nếu đổi lại là thời gian trước đây, ông ta chắc chắn không dám làm chuyện này. Mà ngược lại còn ru rú ở trong nhà không dám lòi ra ngoài, tránh cho lại gặp phải chuyện linh dị. Tuy nhiên, sau nhiều lần kiểm tra và xác nhận, cuối cùng ông ta đã có thể yên tâm hoạt động ở trong khu vực thành phố.
Bữa tiệc thường niên này được tổ chức tại một khách sạn năm sao của thành phố. Tiệc mời không ít người, bọn họ đều là do Trương Hiển Quý thông qua các mối quan hệ như làm ăn, quen biết, bạn bè giới thiệu để mời đến. Nên những người đến đây đều là tổng giám đốc của những công ty có tài lực hùng hậu, hoặc là một số người kế nhiệm của các hào môn thế gia.
Nói tóm lại, Trương Hiển Quý đã mời hết toàn bộ những người mà ông ta có thể mời.
Ban đầu thời gian tổ chức bữa tiệc này là một tuần trước.
Nhưng vì Dương Gian đã trở về quê, nên ông ta không thể không trì hoãn thêm một đoạn thời gian.
Ngoài ra, vì lưu những người này lại mà Trương Hiển Quý cũng đã tốn không ít thời gian. Tuy nhiên vẫn có một số người không chờ nổi nên đã sớm bỏ đi. Nếu Dương Gian mà còn chậm thêm mấy ngày nữa, có lẽ số lượng người tham gia sẽ còn giảm bớt đi rất nhiều.
Dù sao bọn họ cũng đều là tổng giám đốc của các công ty, có thể chờ đợi thêm mấy ngày là đã nể mặt Trương Hiển Quý lắm rồi. Nếu là trước kia, việc ông ta muốn tụ tập được những người này lại thôi cũng đã là chuyện không thể rồi.
Nhưng lần này thì khác, bởi vì bọn họ bị chuyện linh dị hấp dẫn, không, hẳn phải nói là bị tên tuổi của mắt quỷ Dương Gian hấp dẫn.
Rất nhiều vị tổng giám đốc hay phú thương đều biết được một chút tin tức về các đại nhân vật trong giới linh dị.
Đại sảnh của cuộc tụ hội cực kỳ xa hoa.
Những người có thể tham gia vào cuộc tụ hội này không phú thì quý. Ngoại trừ những người đó ra, Trương Hiển Quý còn mời một ít minh tinh hạng ba hạng bốn cùng một số siêu mẫu đến trình diện, nhằm làm cho bầu không khí thêm sôi nổi.
Toàn bộ đàn ông đều mặc vest, nữ trang điểm dày đặc, mặc lễ phục. Hòa quyện trong đó là tiếng đàn dương cầm ưu nhã quanh quẩn.
Ngoài ra xung quanh còn thoang thoảng một mùi rượu cực kỳ thơm.
Mỗi người đều dẫn theo một cô gái, đứng bắt chuyện, chào hỏi lẫn nhau. Bọn họ cũng muốn nhân cơ hội này để mở rộng mối quan hệ xã hội, đồng thời nhìn xem có cơ hội hợp tác với nhau hay không.
Nhưng ngay lúc này, ở bên trong một góc khá hẻo lánh của đại sảnh có hai người thanh niên ngồi xổm ở trong góc tường, trên tay cầm xâu đồ nướng, dưới mặt đất để đầy nước trái cây. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện với nhau. Lộ ra vẻ khác thường, lạc nhịp ở trong chốn ồn ào này.