Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1487 - Chương 1488: Đường Yến Yến

Chương 1488: Đường Yến Yến

- Tôi đã nói rồi mà, mấy cuộc tụ hội kiểu này rất nhàm chán. Cậu nhìn mà xem, bọn họ, ai nấy đều chỉ nói chuyện làm ăn với nhau, cậu cảm thấy hứng thú với nó không? Chứ tôi không hề, nó còn không bằng trở lại công ty vọc máy tính.

Trương Vĩ nhịn không được cảm thán một câu, cho dù hắn ta là một tên phú nhị đại, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến khí chất điếu ti của hắn ta.

Cũng không biết bình thường Trương Hiển Quý nuôi dạy Trương Vĩ kiểu gì nữa, hay là chăn thả như những đứa trẻ gia đình bình thường, bỏ thế không hỏi han gì.

Như vậy tinh hoa của nền giáo dục cấp tiến đâu?

Sao nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy vậy.

Trương Vĩ tò mò ghé đầu đến bên cạnh.

- Đại ca, cậu đang nhìn cái gì vậy? Sao từ khi đến đây nãy giờ mà cậu cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh này vậy?

- Không có gì đâu, tôi chỉ đang nhìn chút tư liệu mà Chương Hoa vừa đưa cho tôi thôi.

Dương Gian nhìn chằm chằm tấm hình trong tay, hơi cau mày một cái.

Địa chỉ bên trên tấm ảnh là số 869, đường Kiến Thiết, thành phố Đại Hán.

Bên cạnh còn hiển thị ra cả tọa độ của chỗ này.

Đây chính là vị trí tọa độ mà Dương Gian bảo Chương Hoa đi điều tra.

Nhưng đến khi tìm ra địa điểm lại có chút nằm ngoài tưởng tượng.

Nó cũng không phải là một nơi quỷ dị như bọn họ nghĩ, cũng không phải là tòa nhà cổ, hay nơi hoang dã nào đó, mà là một tòa lầu bị vứt bỏ cao sáu bảy tầng.

Nhìn bộ dạng bên ngoài của nó có thể thấy được nơi này là một tòa cao ốc, có cửa hàng, văn phòng các thứ. Nhưng vì chưa xây xong, nên trở thành Lạn Vĩ Lâu. Hiện tại chỗ đó chỉ còn lại một tòa nhà trống, xung quanh mọc đầy cỏ dại. Ngoài ra nó đã bị người ta xây tương bao quanh, chuẩn bị phong toả nó lại.

Thực ra những tòa nhà Lạn Vĩ Lâu như thế này cũng bình thường, không có gì lạ hết. Thành phố nào cũng đều có, cho dù có là con đường phồn hoa nhất đi nữa thì thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một hai tòa.

Dương Gian đọc những lời giới thiệu ở phía dưới.

Mười mấy năm trước có một thương nhân đã mua khu đất này, sau đó định xây khách sạn. Nhưng vừa mới khởi công xây dựng liền xảy ra chuyện. Vì thế người này liền sang tay cho một người khác. Công trường được người sau tiếp nhận và tiếp tục xây. Nhưng vừa mới hoàn thành xong nền móng và xây xong tầng đầu tiên thì ông chủ bị chết.

Sau đó công trường được đưa ra đấu giá, người đấu giá nó là ông chủ thứ ba, tiếp tục xây.

Kết quả là vừa mới xây đến tầng ba, tầng bốn thì người này gặp phải khủng hoảng tài chính, bị phá sản, cuối cùng nó lại bị sang nhượng… Cứ một người thay thế một người, cuối cùng chỗ này trở thành Lạn Vĩ Lâu. Hiện tại nó thuộc quyền sở hữu của một ngân hàng trong thành phố Đại Hán, nhưng là do có người dùng nó để gán nợ cho ngân hàng. Từ đó đến nay chưa có ai tiếp nhận chỗ này nữa, vì thế nó tiếp tục bị bỏ hoang.

Trương Vĩ chỉ tay vào tòa Lạn Vĩ Lâu trên tấm ảnh rồi nói:

- Có quỷ chỗ này chắc chắn có quỷ. Đại ca, cậu đừng có dại dột mà đi vào chỗ này.

Dương Gian nói:

- Làm sao cậu biết được chỗ này có quỷ? Nhìn qua bộ dạng bên ngoài của nó rất bình thường mà. Với lại xung quanh đang có rất nhiều nhà dân cư trú. Cách nó mười mấy mét là một cửa hàng. Nếu chỗ này có quỷ thì toàn bộ những người xung quanh chắc chắn phải chết rồi mới phải chứ?

Hắn cũng không phải chỉ nhìn mỗi tòa Lạn Vĩ Lâu mà còn quan sát cả xung quanh.

Lượng người ở xung quanh đông nghìn nghịt, hiển nhiên chỗ này là một khu vực khá phồn hoa.

Trương Vĩ nói:

- Chắc chắn chỗ này có quỷ. Vị trí nơi này tốt như vậy, nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ xây một tòa cao ốc, sau đó bán lại cho người khác, ít nhất cũng phải kiếm lời được mấy ngàn vạn. Nhưng cậu nhìn mà xem, chỗ tốt như này lại không có một ai muốn, bị bỏ hoang đến tận giờ. Như vậy còn không phải quỷ thì là gì? Hễ là Lạn Vĩ Lâu thì có tám chín phần là do có quỷ. Cũng giống như chuyện lần trước của tiểu khu chúng ta vậy. Nếu không phải có đại ca cậu, thì chỗ này cũng sẽ trở thành một Lạn Vĩ Lâu.

Dương Gian cảm thán.

- … Loại suy luận này của cậu đúng là cực kỳ đơn giản mà cũng rất lợi hại.

Tuy nhiên những lời mà Trương Vĩ nói cũng không phải không có đạo lý. Chỗ này là địa điểm được quỷ gõ cửa ghi lại, nên chắc chắn nó không hề bình thường chút nào. Chỉ là có một số thứ người bình thường không có cách nào nhìn thấy, nhưng ngự quỷ nhân lại có thể.

Được khen, Trương Vĩ lập tức thổi phồng không chút do dự.

- Đương nhiên rồi, những suy luận của tôi luôn có căn cứ rõ ràng.

- Xin chào hai anh đẹp trai, hai anh đang ngồi ở đây làm gì vậy? Không tham gia bữa tiệc hay sao?

Đúng lúc này có một cô gái xinh đẹp đang di chuyển ở trong đại sảnh nhìn thấy hai người ở trong góc. Không biết là do cô ta tò mò hay là vì không tìm thấy mục tiêu cho nên cô gái này đi đến, mỉm cười chào hỏi.

- Cái gì mà không tham gia bữa tiệc, không thấy chúng tôi đang làm gì đây hay sao?

Vừa nói, Trương Vĩ vừa lắc lắc chuỗi đồ nướng ở trong tay.

Đến lúc này Dương Gian mới ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đôi giày cao gót màu đen cùng một đôi chân vừa trắng vừa dài. Dáng người của cô gái này rất tốt. Nhưng trên mặt lại trang điểm quá dày. Mặc dù hiện tại nhìn thì thấy xinh đẹp, nhưng không biết khi tẩy trang hết thì nó được như vậy nữa hay là không. Nhưng hẳn cô ta cũng thuộc loại phụ nữ không được đẹp cho lắm.

Cô gái này vẫn tỏ ra khá khách khí, đưa tay ra chào hỏi.

- Tôi gọi là Đường Yến Yến, rất hân hạnh được biết hai vị.

- Xin chào, tại hạ là Song Trì Kim Thương Khách, A Vĩ, vị này là...

Sau khi trầm ngâm mất một lúc, Trương Vĩ mới đứng dậy nắm tay cô gái rồi nói. Bộ dạng lúc này của hắn ta tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.

Dương Gian cũng vội vàng đứng dậy, bắt tay rồi nói:

- Người bắt quỷ ở Đại Xương, Tiểu Dương.

- Chào anh, A Vĩ.

Cô gái tên Đường Yến Yến này lập tức phì cười.

- Nhưng Tiểu Dương, người bắt quỷ là cái gì? Chỗ này có quỷ hay sao?

Bình Luận (0)
Comment