Trương Vĩ nói:
- Đương nhiên có, không những có mà còn có rất nhiều là đằng khác.
Đường Yến Yến nói:
- Đâu vậy? Sao tôi không nhìn thấy?
Dương Gian nói:
- Bị tôi bắt sạch rồi, nên cô mới không nhìn thấy.
- Là như vậy sao, nếu thế thì anh đúng là lợi hại thật đó.
Đường Yến Yến cười cười, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy hai người này đúng là hai kẻ điếu ti.
Vì sao trong bữa tiệc kiểu này lại có hai người như vậy trà trộn vào trong chứ?
Đã không đi tham gia giao lưu với người khác thì thôi, vậy mà còn trốn trong góc ăn đồ ăn. Quá đáng hơn nữa là bản thân cô ta lại còn cảm thấy hứng thú đối với hai người, đúng là không có não mà.
- Vậy hai người cứ từ từ mà ăn, tôi không quấy rầy hai người nữa. A Vĩ, gặp lại sau. Tiểu Dương, tạm biệt.
Đường Yến Yến không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây. Nhưng kiểu gì cũng phải giữ chút mặt mũi, vì vậy cười cười với hai người, sau đó xoay người rời đi.
Trương Vĩ nhíu mày.
- Tôi còn tưởng là cô ta cũng muốn ăn đồ nướng, làm hại tôi lo lắng một hồi. Dù sao đầu bếp chuẩn bị cũng không nhiều, chỉ đủ cho hai ba người ăn.
Dương Gian nói:
- Tôi cũng tưởng là cô ta có việc gì đó mới tìm đến chứ.
- Thôi, chúng ta cứ tiếp tục.
- Đương nhiên.
Hai người lại tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất, ăn uống và tiếp tục đề tài lúc nãy.
- Này, hai người bên kia là ai vậy? Trông cũng rất đặc biệt.
Ngay khi Đường Yến Yến trở lại đại sảnh, lập tức có một cô gái nhỏ giọng hỏi.
- Có phải là một số phú nhị đại được các tổng giám đốc mang đến hay không? Có thể dẫn tôi lại chào hỏi một chút không?
Đường Yến Yến trợn mắt nhìn một cái.
- Sao bọn họ có thể là phú nhị đại được, nhìn giống như điếu ti, ngồi xổm trong góc ăn đồ ăn, trông bần chết đi được. Cậu không cần phải đi cho mất công.
Cô gái bên cạnh nói:
- Hì hì, tôi không tin. Tôi có quen biết một vài người tham gia bữa tiệc lần này. Chỉ cần là đàn ông, không phú thì quý. Lớn tuổi là tổng giám đốc, trẻ tuổi là phú nhị đại, ngoại trừ phục vụ viên ra. Có phải là cậu muốn ăn một mình nên mới cố tình nói xấu đúng không?
Đường Yến Yến tức giận nói:
- Không hề, nếu cậu không tin thì cứ đi qua chào hỏi thử là biết ngay.
Cô gái bên cạnh liền cười nói:
- Vậy tôi cũng không khách khí nữa.
Tuy nhiên cảnh tượng này đã bị Giang Diễm đứng cách đó không xa nhìn thấy.
Ngày hôm nay Giang Diễm cũng mặc lễ phục. Cô khá chú ý trong ăn mặc, nên nhìn rất gợi cảm, thon thả. Ngay cả cô cũng tự mê đắm bởi vẻ đẹp của bản thân.
"Tức thật, cô ta dám chào hỏi với Dương Gian của mình. Cô gái xấu xa này đang định làm cái gì vậy? Muốn câu dẫn chồng của mình hay sao? Phi, đúng là đồ không biết xấu hổ. Không được, mình phải đi trông chừng mới được, không thể để cho người khác lắc lư trước mặt của Dương Gian."
Cô lập tức sạm mặt lại, sau đó thở phì phà phì phò, giống như một cô gái nhỏ đang ghen đi về phía Dương Gian.
Lúc này Dương Gian đột nhiên hỏi:
- A Vĩ, nói xem, từ lúc nào mà cậu lại có thân phận là Song Trì Kim Thương Khách?
Trương Vĩ nhìn ngó hai bên, sau đó nhỏ giọng nói:
- Như cậu đã biết đó, bề ngoài tôi là giám đốc của một công ty. Nhưng trên thực tế, ban đêm tôi thường xuyên đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, giữ gìn trật tự khu vực. Cậu cũng biết thành phố chúng ta rất lớn đúng không. Khi cậu không có mặt ở đây, tôi phải thay cậu bảo vệ nó. Ban ngày tôi ở công ty đi làm, ban đêm lại trở thành Song Trì Kim Thương Khách. Cũng may tôi là một người có thể chịu khổ, chịu cực, nên cố gắng được.
Nói xong, hắn ta còn vỗ vỗ vào bả vai của Dương Gian, giống như nói cứ giao cho tôi, cậu không cần phải lo vậy.
- Cậu bận rộn thật đó.
Dương Gian nhìn hắn ta, không biết nên nói gì.
Tên này thuần túy là muốn chạy ra ngoài nghịch súng vào ban đêm rồi.
- Hả?
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Dương Gian đột nhiên hơi động. Dường như hắn cảm giác được gì đó, vội đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Có người đang tiến vào.
Không, là một đám người.
Nhưng trong đám người có tồn tại cỗ khí tức đặc biệt.
Đúng… Ngự quỷ nhân.
Dương Gian đã cảm ứng được, đây là một loại năng lực nhắc nhở của mắt quỷ. Chỉ là loại nhắc nhở này không hề mãnh liệt, điều này nói rõ, mức độ nguy hiểm của đối phương không quá lớn.
Trong cuộc tụ hội lần này còn mời vị ngự quỷ nhân khác tham gia hay sao?
Hả?
Sau khi suy nghĩ lại cẩn thận, hắn cảm thấy chuyện này vẫn có khả năng. Dù sao việc ngự quỷ nhân đi làm ông chủ, đi kiếm tiền cũng không phải là hiếm.
…
Dương Gian cảm nhận được một cỗ khí tức không tầm thường, liền đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào của đại sảnh.
Phía ngoài cửa đang có một đám người đi vào. Dường như bọn họ cũng đến tham gia cuộc tụ hội lần này. Ai nấy đều mặc âu phục, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên tuổi ngoài bốn mươi. Dáng người hơi mập, mặc bộ âu phục màu đen, trên mặt là nụ cười quen thuộc của các vị tổng giám đốc. Khiến cho người ta cảm thấy đám người này cực kỳ cường thế và kiêu căng.
- Ha ha, tổng giám đốc Trương, nửa năm không thấy mà ông vẫn như vậy, không thay đổi gì, sao rồi? Không phải ông đang bồi thường cho các hạng mục trong tiểu khu Quan Giang đó chứ. Lúc trước tôi có đi qua bên kia một lần, thấy rất nhiều nhà đang để trống. Ngay cả bộ tiếp thị cũng đóng cửa rồi. Ông đang định kéo đầu tư à. Tôi không mời mà đến, ông đừng có tức giận nhé.
Có vẻ như người này có quen biết với Trương Hiển Quý. Vừa tiến vào bên trong đã cười lớn rồi nói, không có chút kiêng kỵ nào, những người xung quanh đều nghe thấy lời ông ta nói.
- Tổng giám đốc Tiền?
Lúc này, ở trong đám người, Trương Hiển Quý mới thả chai sâm banh trong tay xuống, lộ ra một nụ cười ôn hòa rồi nói:
- Đúng là lâu không gặp, nửa năm nay tổng giám đốc Tiền đi đâu đầu tư vậy? Ngay cả liên lạc bị cắt đứt. Không nghĩ hôm nay tổng giám đốc Tiền lại có hứng thú đến cổ động, đúng là khách khí, khách khí quá.
Trương Hiển Quý cũng chào hỏi cực kỳ khách khí.