Trước kia Trương Hiển Quý và vị tổng giám đốc Tiền, cùng một người khác nữa cùng đầu tư xây dựng tiểu khu Quan Giang.
Vốn bọn họ có thể kiếm lời được một mớ, nhưng vì chuyện linh dị, nên công trường đình công. Sau đó lại bị Dương Gian dọa cho một hồi, thế là ngoan ngoãn bán rẻ cổ phần lại cho Trương Hiển Quý. Còn hai người cũng bỏ đi mất tăm.
Thực ra, khi nói đến chuyện này, tổng giám đốc Tiền cũng không có thua lỗ, chỉ là không kiếm lời được mà thôi.
Mặc dù cách làm lúc trước của Dương Gian có chút không ổn, nhưng cũng không có bất cứ vấn đề gì. Mặc dù hắn lấy được 50% cổ phần của tiểu khu, nhưng cũng phải giúp xử lý chuyện linh dị. Nếu không phải có hắn xử lý chuyện linh dị, thì đừng nói Trương Hiển Quý, mà ngay cả vị tổng giám đốc Tiền này cũng sẽ bị phá sản.
Bởi vì những khu vực xuất hiện chuyện linh dị chắc chắn sẽ bị người phụ trách phong tỏa. Khi đó, không những mấy tòa nhà này không thể bán, mà ngay cả bọn họ có muốn tiến vào bên trong cũng không được.
Tổng giám đốc Tiền đi tới, cười tủm tỉm rồi nói:
- Có phải gần đây tiền tài xảy ra vấn đề hay không? Nếu ông cần giúp đỡ thì cứ mở miệng nói một câu là được.
Trương Hiển Quý cũng cười nói:
- Nếu tổng giám đốc Tiền có thể trợ giúp một chút sức lực thì không còn gì tốt hơn. Đương nhiên, nếu như không tiện lắm thì cũng không sao. Tổng giám đốc Tiền cũng đừng hiểu lầm, mặc dù người tổ chức cuộc tụ hội này là tôi. Nhưng nhân vật chính lại không phải tôi. Tôi cũng chỉ mặt dày mày dạn đến cổ vũ cho có không khí mà thôi.
Lần này đến lượt tổng giám đốc Tiền tỏ ra kinh ngạc.
- Hả, còn có chuyện như vậy sao?
Không ngờ được cuộc tụ hội lần này lại không phải là do Trương Hiển Quý chủ trì, mà là được người sai khiến.
Ở trong thành phố Đại Xương này còn có ai có mặt mũi lớn như vậy? Ngay cả Trương Hiển Quý cũng phải đi nịnh bợ?
Sau đó tổng giám đốc Tiền nghi ngờ nói:
- Không phải là ông gạt tôi đó chứ? Trước khi đến đây tôi có nghe nói nhà trong tiểu khu của ông không bán được. Mục đích đến đây của tôi cũng không phải đến châm chọc, quan hệ giữa hai ta là gì chứ, nếu giúp được tôi sẽ giúp một tay.
Hắn ta cứ nghĩ là Trương Hiển Quý đang che giấu, không muốn nói thật cho hắn ta biết.
Trương Hiển Quý cười không nói.
Ông ta mà thiếu tiền hay sao?
Kể từ khi hợp tác với Dương Gian, công ty ông ta phát triển cực kỳ thuận lợi. Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì thấy nhà bên trong tiểu khu Quan Giang bị ế, không bán được hàng. Nhưng thực tế, toàn bộ các cuộc mua bán đều diễn ra trong bóng tối. Có nhiều khi ngay cả ông ta cũng không nhận ra được người mua nhà bên trong tiểu khu là ai. Chỉ biết toàn bộ bọn họ đều không phú thì quý. Không biết là bọn họ nghe được tin tức từ đâu, lén lút chạy đến mua nhà. Giá mỗi căn hơn mấy chục triệu nhưng không hề có một ai thay đổi sắc mặt.
Cho nên, dù bề ngoài của tiểu khu trông khá vắng vẻ, nhưng thực ra nó đã sớm trở thành một chiếc tụ bảo bồn cho ông ta. Nếu hiện tại Dương Gian là kẻ giàu nhất thành phố Đại Xương, vậy ông ta chắc chắn là người thứ hai.
Chỉ là hiện nay, tiền không phải là tất cả, có nhiều tiền vẫn chưa đủ, còn cần có quan hệ nữa.
Lần tụ hội này, bề ngoài thì thấy giống như ông ta đang lôi kéo đầu tư. Nhưng thực chất là đang mở rộng mối quan hệ cho công ty của Dương Gian. Tiện thể bàn bạc một số kế hoạch hợp tác cùng bài bố một ít chuyện sau này.
Có một số việc không thể nào hoàn thành một mình được, mà cần có đồng đội, có thể nói đoàn kết chính là sức mạnh.
Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau, ở bên cạnh của tổng giám đốc Tiền có một người thanh niên chừng ba mươi, mặc âu phục, giống như bảo tiêu đang đưa mắt quan sát khắp ngõ ngách của đại sảnh.
Nhưng hắn ta không thể nhìn thấy. Bởi vì mục tiêu mà hắn ta muốn tìm là Dương Gian, lúc này đang ngồi xổm trong góc ăn đồ ăn, nên bị đám người che khuất.
Tuy nhiên điều này cũng không thể ngăn cản được loại cảm ứng quỷ dị không thể nào hiểu được kia.
Ngự quỷ nhân!
Người thanh niên này khẽ chần chừ một chút sau đó sải bước đi về phía kia.
Trên đường đi, người này tỏ ra cực kỳ kiêu căng, không coi ai ra gì, không hề nhường nhịn hay né tránh người đứng trước mặt, mà đâm sầm, đi thẳng một đường.
- Người này đi đứng kiểu gì vậy chứ?
Có cô gái bị hắn ta đụng cho suýt ngã, lớn tiếng kinh hô.
Ngoài ra còn có một vài vị tổng giám đốc bị đụng ngã chổng vó, nhịn không được phải chửi thề:
- Mẹ nó, ai vậy?
Cô gái tên Đường Yến Yến vừa nãy cũng nói với giọng không vui.
- Này, anh kia, anh đi đứng kiểu gì vậy, có biết phép tắc hay không?
Thế nhưng người này vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Đường Yến Yến nhìn thấy người này cứ thế đi về phía trước, gặp ai là đụng nấy thì tỏ ra tức tối.
- Người này là người nào vậy? Vừa nãy hắn ta chắc chắn đã cố ý đụng vào.
Một cuộc họp như này sao lại có những người không bình thường trà trộn vào trong như vậy chứ. Người gì mà đi cũng không chịu nhìn đường.
- Dương Gian, vừa nãy cô gái kia nói gì với cậu vậy? Có phải là cô ta hỏi cậu phương thức liên lạc hay không? Dù có hỏi thì cậu cũng không được đưa cho cô ta đất nhé. Người như cô ta vừa nhìn là đã biết không phải hạng tốt lành gì rồi.
Lúc này, Giang Diễm mặc một bộ lễ phục cực kỳ xinh đẹp, đứng trước mặt Dương Gian, tỏ ra bộ dạng giống như đang ghen tuông.
- Với lại, cô gái kia cũng không đẹp bằng tôi. Thay vì nhìn cô ta, chi bằng cậu ngắm nhìn tôi là được rồi.
Sâu trong lòng cô âm thầm lo lắng, sợ có người cướp Dương Gian đi.
Dương Gian chỉ thuận miệng nói một câu:
- Người ta chỉ chào hỏi với tôi mà thôi, làm gì mà cô khẩn trương vậy. Với lại không phải mỗi ngày cô đều ở cùng một chỗ với tôi hay sao? Hơn nữa cô cũng biết tôi không có hứng thú đối với phụ nữ mà.
"Hử?"
Lời này vừa ra, Trương Vĩ ở bên cạnh trợn mắt nhìn hắn, sau đó lặng lẽ dịch ra xa một chút.
Giang Diễm bĩu môi lẩm bẩm:
- Thế chuyện của chị Cầm thì sao?