Dương Gian lập tức trả lời với giọng điệu bình tĩnh, không chút kiêng kỵ.
- Có những chuyện chưa từng làm thì cũng phải thử qua một chút cho biết. Đồng thời kiểm tra xem liệu tôi có còn là một người đàn ông bình thường nữa hay không?
"Ừm."
Trương Vĩ ở bên cạnh khẽ gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, sau đó lại nhếch mông trở về vị trí cũ.
Lúc này Giang Diễm lại cười hì hì, đưa tay cho hắn rồi hỏi:
- Vậy cậu ngồi xổm ở chỗ này ăn cái gì vậy, dẫn tôi đi tham gia bữa tiệc được không? Tôi không muốn bị đám người kia bắt chuyện. Vừa nhìn là đã cảm thấy buồn nôn. Người ta chính là người của cậu đấy, đúng ra lúc này cậu hẳn nên ôm lấy tôi và đi vòng vòng khắp nơi.
Giang Diễm không hề có chút biểu hiện nào cho thấy đang e ngại, rụt rè, mà ngược lại còn cực kỳ lớn mật.
Cô chính là người duy nhất có thể chứng kiến toàn bộ quá trình biến hóa của Dương Gian, từ một người chưa có gì đến một người đứng đầu thành phố Đại Xương. Cũng vì đã được chứng kiến điều này nên những người bình thường kia không còn hấp dẫn đối với cô nữa, dù bọn họ có nhiều tiền đi nữa cũng không khác gì.
Đây cũng giống như một loại bản tính bề trên trong tâm mỗi con người.
Không trách được thời cổ đại các cô gái xinh đẹp đều muốn làm phi tần của hoàng đế chứ không chịu làm vợ của phú thương.
Hiện tại Giang Diễm cũng có được chính loại cảm giác này.
Cô đã bị hãm vào quá sâu.
Dương Gian khẽ ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng như trước. Anh mắt hắn cứ như là một hồ nước vậy, không hề xuất hiện ba động.
Nhưng hắn lại duỗi tay ra túm lấy cổ tay của Giang Diễm.
- Hử?
Giang Diễm còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm giác được cánh tay của Dương Gian khẽ lôi kéo cô một cái. Sau đó chân cô không thể nào đứng vững được, cả người đột nhiên bay bổng, hướng về phía trước mặt.
"Ôi mẹ ơi."
Trong lúc nhất thời, cô có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Người bạn trai này của cô đúng là không đáng tin cậy.
Ở giữa không trung, Giang Diễm lộn một vòng, sau đó dùng mông tiếp đất một cách đầy chuẩn xác. Cơn đau khiến cho cô không thể nào hít thở một cách bình thường được.
- Đừng chạm vào cô ấy, nếu không tôi sẽ nhịn không được mà ra tay giết chết cậu đó.
Giọng nói của Dương Gian cực kỳ băng lãnh. Hắn nhìn chằm chằm vào người thanh niên mặc âu phục đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Giang Diễm.
Vẻ mặt của người thanh niên mặc âu phục này cũng chết lặng. Lúc nãy hắn ta vừa định giơ tay lên, muốn đẩy Giang Diễm đang đứng chắn đường ở phía trước, nhưng bị Dương Gian phát hiện ra.
- Mẹ nó, lại có kẻ muốn gây sự.
Trương Vĩ ở một bên cũng lập tức trừng mắt, lập tức ném xâu thịt nướng ở trong tay đi.
Răng rắc!
Sau đó trong tay hắn ta khẽ xuất hiện tiếng va chạm của kim loại, chỉ trong nháy mắt hắn ta đã hoàn thành xong việc lên đạn.
Động tác của Trương Vĩ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, vừa mới đứng dậy, trong tay đã cầm sẵn hay khẩu súng lục bằng vàng chỉ thằng về phía người thanh niên kia. Cả hai khẩu, một khẩu chỉ vào trán và khẩu kia chỉ vào ngực, ngón tay của hắn ta cũng đã đặt sẵn trên cò súng rồi. Hắn ta chỉ cần bóp nhẹ một cái là đại sảnh sẽ xuất hiện tiếng súng.
Mà nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trán và lồng ngực của người phía trước mặt sẽ nở hoa.
- Cậu chính là người phụ trách của thành phố Đại Xương, đại danh đỉnh đỉnh mắt quỷ…Dương Gian?
Tuy nhiên người thanh niên mặc âu phục ở phía trước vẫn chậm rãi nói, sắc mặt không hề thay đổi. Ánh mắt khẽ nhích, liếc nhìn Trương Vĩ một cái, sau đó thu hồi, dường như hắn ta không coi Trương Vĩ ra gì.
Cho dù súng ống trong tay Trương Vĩ là hàng đặc chế.
- Cho nên người tổ chức bữa tiệc lần này chính là cậu?
Dương Gian cũng đứng dậy, bình tĩnh nói:
- Hôm nay tâm trạng của tôi không tệ, không muốn giết người. Nên nếu thức thời thì hãy khiêm tốn một chút, ngàn lần vạn lần đừng có gây sự ở chỗ này.
Người thanh niên với khuôn mặt chết lặng kia khẽ đưa tay nói:
- Tôi tên là Vương Hàm. Mục đích đến đây của tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ muốn nhận thức cậu một chút mà thôi.
Dương Gian không bắt tay với người này, mà lạnh lùng nói:
- Nếu muốn làm quen với tôi thì không nên có loại thái độ này.
Vương Hàm nói:
- Thái độ? Ý cậu chính là bộ dạng của tôi lúc mới đến đây ấy hả? Kẻ từ lúc nào mà những người như chúng ta lại phải tỏ ra thân thiện với người bình thường vậy? Nếu những người này mà dám ý kiến thì cứ giết sạch là được.
Giọng điệu của hắn ta rất bình tĩnh, dường như đang nói một chuyện cỏn con, không có ý nghĩa nào đó. Dường như hắn ta cũng thường xuyên làm chuyện như vậy, nên không quá quan tâm.
Đây là thái độ coi thường sinh mệnh, thậm chí hắn ta còn giết người khi tiện tay, là một loại thái độ khiến cho người ta phải cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù hắn ta còn có ý thức của người sống, nhưng đã không còn có tình cảm như một người bình thường nữa. Nói theo cách khác, quan niệm về cuộc sống của hắn ta đã thay đổi, dần dần rời xa lối suy nghĩ của người bình thường.
Dương Gian chỉ tay xuống dưới chân rồi nói:
- Lời của cậu cũng có một chút đạo lý. Nhưng tôi không thích người khác nói ra những lời này trong địa bàn của tôi, hơn nữa còn là nói trước mặt tôi. Quỳ gối, xin lỗi, coi như chuyện ngày hôm nay chưa xảy ra. Tôi không cần biết cậu là ai, cũng chẳng quan tâm cậu đến từ chỗ nào, thậm chí mặc kệ mục đích cậu đến đây.
- Nói tóm lại, nếu cậu đã không coi người của tôi là người, thì tôi cũng không cần thiết phải xem cậu là người. Nếu đã không phải người, vậy quỳ lạy một cái cũng không có gì đúng không?
Vừa nói, hắn vừa mở mắt quỷ trên trán ra.