Lúc này Giang Diễm đang ngồi xoa mông vì đau đớn. Nếu không phải gần đây cô béo hơn được một chút thì cú ném vừa rồi đã khiến cô bị gãy xương. Dương Gian đang làm cái gì vậy không biết nữa?
Hai người mới bắt đầu chính thức yêu đương cơ mà?
Sao lúc nào người bị thương cũng là cô, lần trước ở trong giấc mơ cũng bị hắn đâm cho một nhát, súy nữa chết.
Chưa kịp nói lời phàn nàn, Giang Diễm đã trợn tròn hai mắt. Bởi vì cô nhìn thấy có một người đột nhiên xuất hiện và đang đứng ngay chỗ vừa rồi của cô.
Một người thanh niên mặc âu phục, khá sạch sẽ, nhưng khuôn mặt có chút chết lặng, khá quỷ dị.
Ngoại trừ cái này ra, cô còn nhìn thấy Trương Vĩ ở bên cạnh đang giương súng chỉ về phía người này.
Cả hai bên đang giương cung bạt kiếm với nhau.
"Xảy ra chuyện."
Giang Diễm vội vàng đứng dậy, sau đó như một hành động vô thức, cô né tránh ra phía sau lưng Dương Gian.
Mặc dù cô chưa hiểu chuyện gì, nhưng cô không hề ngốc.
Mối nguy hiểm đến từ người xa lạ phía trước mặt. Mà người này chắc chắn chính là ngự quỷ nhân mà Dương Gian hay nói, cũng chính là người của giới linh dị.
Đối với loại người này, Giang Diễm tuyệt đối không thể trêu chọc vào.
Bởi vì không phải ai cũng giống như Dương Gian, sẽ bảo vệ cô. Đám người này, phần lớn đều không có tình cảm, một lời không hợp là ra tay giết người.
- Hả? Cậu muốn tôi quỳ xuống và dập đầu xin lỗi?
Người thanh niên tên Vương Hàm này khẽ nở một nụ cười băng lãnh:
- Chỉ vì một người đàn bà? Giống như loại mặt hàng này, tôi có thể vơ được một đống ở trên đường. Nếu cậu muốn, tý nữa tôi sẽ đưa cho cậu mười mấy hai mươi người, không sao cả.
- Mục đích đến đây của tôi chỉ là muốn kết bạn với cậu, không hề có ác ý. Mà hành vi vừa nãy của cậu khiến cho tôi cảm thấy bản thân đang bị khiêu khích? Dương Gian, tôi cứ nghĩ chúng ta là một loại người. Dù sao chuyện mà cậu làm cũng đã chứng tỏ điều đó. Xử lý toàn bộ người của hội anh em, trở mặt với tổng bộ… Căn bản cậu không để những người kia vào mắt.
Sắc mặt Dương Gian vẫn lạnh lùng như cũ:
- Nuôi một con chó đều có tình cảm, chứ nói gì đến việc nuôi một người từ lâu như này. Cậu đã bị lệ quỷ ăn mòn quá nặng. Ngay cả quan niệm về cuộc sống cũng đã bị thay đổi.
Mặc dù hắn khá lạnh lùng, có thể giết người bình thường mà không cần phải nháy mắt, nhưng hắn sẽ không làm như vậy.
Bởi vì hắn còn có quan niệm của một người sống bình thường.
Một khi quan niệm sống cũng bị đổi, thì việc người đó có còn ý thức hay không đã không quan trọng nữa, bởi vì người đó đã biến thành dị loại, thành quỷ.
Vương Hàm nhìn Giang Diễm.
- Cho nên cậu quyết định che chở cho con chó này?
Trong lúc nhất thời Giang Diễm cảm thấy nổi hết cả da gà, cổ khẽ co lại.
Nhưng đồng thời trong lòng cô cũng có chút tức giận.
"Tên chết tiệt, lại dám bảo mình là chó. Tý nữa phải nhờ Dương Gian đánh ngã hắn ta."
- Đủ rồi, mấy lời nhảm nhí đó không cần phải nói nữa, hoặc là quỳ xuống xin lỗi, hoặc đánh nhau một trận với tôi. Dù sao có nói thêm nữa cũng được chừng đó thôi, con người tôi không biết cách ăn nói lắm, nên cậu không cần phải phí lời đâu.
Dương Gian phất phất tay, ra hiệu cho hắn ta.
Vương Hàm nhìn chằm chằm Dương Gian, sắc mặt hắn ta có chút âm trầm.
Cường thế, ngang ngược, phách lối... Không, hẳn là cao cao tại thượng.
Căn bản không để bất cứ kẻ nào vào trong mắt.
Đây chính là ấn tượng đầu tiên về Dương Gian của hắn ta.
"Roẹt! Roẹt!"
Ngay lúc này toàn bộ ánh đèn bên trong đại sảnh giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu, liên tục lấp lóe, thi thoảng còn vang lên di chuyển của dòng điện. Ánh sáng xung quanh cũng lúc sáng lúc tối, giống như đèn có thể tắt bất cứ lúc nào vậy.
Không ít người trong đại sảnh đều vô ý thức nhìn lên trên đầu.
Chuẩn bị mất điện hay sao?
Đây chính là ý nghĩ nảy sinh ra trong đầu rất nhiều người ở đây.
Nhưng Trương Hiển Quý đang nói chuyện cùng tổng giám đốc Tiền lại quay đầu nhìn về phía Dương Gian. Ông ta muốn nhìn thử xem có phải là xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng sau đó sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
Bởi vì Trương Hiển Quý nhìn thấy, lúc này Trương Vĩ đang cầm súng chỉ vào người thanh niên xa lạ mặc âu phục.
Người này cũng không phải khách được mời đến, mà là một trong những người đi cùng tổng giám đốc Tiền.
"Sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ..."
Trong lòng Trương Hiển Quý khẽ động, nhịn không được phải tỏ ra khẩn trương.
Lúc này Trương Vĩ lại nói với giọng điệu có phần nghiêm túc:
- Đại ca, đừng có nói nhảm với tên gia hỏa này làm gì. Cứ để tôi nổ súng bắn chết tên này là xông. Hắn ta quá phách lối, đúng là chưa bị đánh đập thì chưa biết xã hội hiểm ác.
Vương Hàm cười:
- Bắn chết tôi? Chỉ bằng khẩu súng trong tay cậu? Mặc dù thứ đồ chơi này đối với mấy người mà nói đúng là không tệ, nhưng đối với tôi mà nói, nó quá kém…
“Đoàng!”
Nhưng không đợi cho hắn ta nói xong, bên trong đại sảnh đã xuất hiện tiếng súng.
Đầu Vương Hàm khẽ ngả ra đằng sau, lảo đảo một chút. Bởi vì bị bắn trúng nên xuất hiện xung lực muốn đẩy hắn ta ngã xuống đất.
Nhưng khi thân thể hắn ta nghiêng người đến một góc độ mà người thường khó có thể giữ được lại đột nhiên ngừng.
Sau đó khẽ chuyển động trở lại tư thế cũ.
Một vết đạn xuất hiện ở trên trán, xâm nhập sâu vào trong sọ của hắn ta, chỉ để lại một miệng vết thương khá ghê người. Từ miệng vết thương có thể thấy một dòng máu tươi đang chảy ra. Chỉ là loại máu này không được tươi, hơi sạm đen và đông đặc, thậm chí còn thoang thoảng một mùi hôi thối.
Trương Vĩ trợn tròn hai mắt.
- Mẹ nó chứ, đúng là quái vật.
- Cậu dám nổ súng.
Trên mặt Vương Hàm khẽ nở một nụ cười băng lãnh và quỷ dị.
Lúc này Dương Gian mới đưa tay ngăn cản Trương Vĩ.
- Bình tĩnh một chút, tên gia hỏa này không dễ xử lý như vậy đâu.
Trương Vĩ nói:
- Đại ca, hai chúng ta cùng hành động, nhất định có thể xử lý được tên gia hỏa này.
Vương Hàm khẽ sửa sang quần áo lại một chút, sau đó lấy ra một chiếc khăn lau đi về máu trên đầu.