Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1492 - Chương 1493: Một Phát Súng

Chương 1493: Một Phát Súng

- Không phải hắn không giết được tôi. Mà hắn đang sợ, sợ một khi hắn ra tay thì toàn bộ người bên trong bữa tiệc sẽ chết sạch. Dù cho là mắt quỷ Dương Gian đi nữa cũng không thể nào đảm bảo có thể giết chết tôi trong nháy mắt, khiến tôi không có lực phản kháng. Tuy nhiên, có vẻ như cái này không hề giống với tác phong của cậu. Bình thường cậu cũng không cố kỵ sinh mệnh của những người bình thường như vậy.

- Phát súng vừa nãy coi như xong, chúng ta hòa nhau. Bữa tiệc ngày hôm nay là cậu tổ chức, tôi sẽ cho cậu chút mặt mũi. Có chuyện gì lại chờ hết tiệc chúng ta sẽ nói sau. Hi vọng cậu không để cho tôi chờ đợi quá lâu.

Nói xong, hắn ta liền quay đầu rời đi. Đi về phía đám người tổng giám đốc Tiền. Đồng thời ánh đèn lấp lóe ở xung quanh cũng không phục bình thường, giống như trừ tiếng súng kia thì nãy giờ không có chuyện gì xảy ra cả.

"Tên này hiểu khá nhiều về mình."

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.

Vừa rồi hắn đã sử dụng đến mắt quỷ, đây là một loại tín hiệu. Nhưng sau đó, ánh đèn xung quanh bắt đầu lấp lóe. Điều này có nghĩa là tên gia hỏa này cũng có thể ảnh hưởng đến xung quanh, cũng có được quỷ vực.

Nếu đột nhiên động thủ, quỷ vực sẽ va chạm với nhau. Dù quỷ vực của hắn có thể áp chế quỷ vực của tên kia. Dù quãng thời gian va chạm đến lúc áp chế xong khá ngắn, nhưng cũng đủ để tên kia giết rất nhiều người.

Nếu là người lạ chết đi thì Dương Gian sẽ không quan tâm. Nhưng trong đám người này lại có Trương Hiển Quý; có cha của Vương San San, Vương Bân; có thư ký của hắn, Trương Lệ Cầm…Đây đều là những người hắn không muốn thấy bọn họ phải chết.

Cho nên hắn mới lựa chọn nhắm mắt quỷ lại, không hành động.

Đương nhiên, Vương Hàm cũng sẽ không ra tay.

"Tên gia hỏa này là ai? Từ đâu xuất hiện, sẽ không phải là người của tổng bộ đó chứ."

Trong đầu Dương Gian không ngừng tự hỏi.

- Mà thôi, nếu thế thì tôi sẽ tạm tha cho cái mạng chó của hắn ta vậy.

Trương Vĩ cũng cất súng.

- Tên gia hỏa này lại dám phách lối hơn cả tôi. Chắc chắn là tên này đến đây để gây chuyện, đại ca, cậu đừng có tin hắn ta.

Dương Gian hơi hí mắt.

- Tôi tự biết nên làm gì, tiếp tục bữa tiệc đi. Trước tiên không cần phải để ý đến kẻ này. Hắn ta sẽ không làm loạn đâu. Mặc dù quan niệm sống của kẻ này đã vặn vẹo, nhưng vẫn biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, không giống với mấy kẻ trong giới linh dị. Chờ tý nữa tôi phải nói chuyện với hắn ta thật tốt.

Lúc này Giang Diễm mới hạ giọng, cẩn thận nói:

- Dương Gian, vừa nãy cảm ơn cậu. Tôi không biết được phía sau lưng mình lại đột nhiên xuất hiện một người như này.

Dương Gian nhắm mắt quỷ lại, bình tĩnh nói:

- Không sao, thế giới này chính là như vậy. Bất cứ lúc nào, nguy hiểm chính là thứ xuất hiện cuối cùng. So với chuyện linh dị mà nói, chút ma sát nho nhỏ này không tính là gì.

Trương Vĩ nói với giọng điệu tiếc nuối:

- Nếu biết sớm như vậy tôi sẽ không nổ súng, cứ để cho hắn ta cúi đầu xin lỗi thì tốt biết bao nhiêu. Nói không chừng tên này có thể gọi tôi một tiếng ba ba đó.

- …

Dương Gian lập tức nhìn hắn ta với ánh mắt cổ quái.

Hắn có thực sự bảo tên này quỳ xuống đâu? Đây chính là đang thăm dò, thăm dò, có hiểu không vậy.

Thử nhìn xem tên gia hỏa này có thực sự muốn động thủ hay không mà thôi.

Dù sao ở trong giới ngự quỷ nhân, hắn cũng là một người có tiếng tăm, nói không chừng kẻ này thực sự sợ hãi, phải quỳ xuống xin lỗi.

Ở một bên khác, tổng giám đốc Tiền đi đến, nhỏ giọng hỏi:

- Vương Hàm, sao rồi?

Sắc mặt Vương Hàm vẫn giống như một người chết, chỉ nói:

- Tên Dương Gian này đúng là một người rất đáng sợ. Ngay khi hắn mở ra mắt quỷ, tôi lập tức có cảm giác giống như bản thân vừa kích hoạt trúng quy luật giết người của con quỷ nào đó và bị nó để mắt đến, có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu vừa nãy tôi thực sự ra tay với hắn, có lẽ tôi không thể nào chịu đựng nổi mười giây. Nhưng hắn khá là cẩn thận, không muốn đánh nhau với tôi ở chỗ này. Cho nên hắn chắc chắn không phải là một kẻ lỗ mãng.

- Sau này ông tuyệt đối đừng có đắc tội với một người như này, nếu không tôi chỉ còn cách đi nhặt xác cho ông mà thôi.

- Được rồi.

Tổng giám đốc Tiền giật mình, vội vàng gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kinh dị.

Vương Hàm đi qua một bên, sau đó yên lặng ngồi xuống. Dù đã lau sạch vết máu ở trên trán, nhưng sự bất an trong lòng của hắn ta còn cao hơn cả tổng giám đốc Tiền.

Mặc dù ở trong giới ngự quỷ nhân, hắn ta tự nhận bản thân cũng là một nhân vật nhất lưu, nhưng sau khi tiếp xúc trực diện với Dương Gian, hắn ta mới hiểu được cái gì là áp lực kinh khủng.

Đơn giản nó giống như thứ mà hắn ta đối mặt không phải là người sống nữa.

Chẳng khác gì phải đối mặt với lệ quỷ.

- Thật sự không đánh sao? Đại ca, tôi có thể mà, hai chúng ta mà liên thủ lại thì xử lý tên này chỉ là việc trong một nốt nhạc, không có vấn đề gì cả.

Lúc này, Trương Vĩ vẫn tỏ ra khá nóng lòng, muốn thử, giống như hắn ta đang tìm kiếm đối thủ để khiêu chiến vậy.

Hoặc đơn giản là tên này chỉ muốn tìm người để luyện chút kỹ thuật bắn súng

Dương Gian phất phất tay:

- Đủ rồi, tôi nói thật, phát súng vừa rồi của cậu không tốt một chút nào.

- Đúng đó, đột nhiên nổ súng, khiến tôi giật mình một cái.

Giang Diễm đang núp ở phía sau cũng lập tức nói chen vào.

Trương Vĩ trừng mắt nhìn cô một cái rồi nói:

- Bà cô già, đừng có chen ngang. Đây là chuyện của mấy người trẻ tuổi bọn tôi.

Nhất thời Giang Diễm có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn ta.

Tên Trương Vĩ đáng chết, suốt ngày cứ chê cô già. Không phải chỉ trẻ hơn cô có mấy tuổi thôi hay sao? Có gì đáng tự hào đâu chứ.

Dương Gian híp mắt lại rồi nói:

- Cuộc xung đột lần này nên dừng ở đây được rồi. Tên Vương Hàm kia mạo phạm đến Giang Diễm, cậu cho hắn ta một phát súng, như vậy coi như hòa nhau. Đúng ra mà nói, Trương Vĩ, cậu cũng không có làm gì sai. Khi đối đầu với nhau, mình phải tỏ ra cường thế hơn họ. Thái độ cực kỳ quan trọng.

- Ừm, càng phách lối càng tốt, dù sao tôi và hắn ta cũng là một loại người. Tốt hơn hết vẫn không cần phải ra tay động thủ.

Bình Luận (0)
Comment