Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1493 - Chương 1494: Con Đừng Có Hồ Đồ

Chương 1494: Con Đừng Có Hồ Đồ

Trương Vĩ hỏi:

- Vậy lần sau gặp mặt, chúng ta cứ nổ súng trước chào hỏi là xong, phải không?

Dương Gian nói:

- Chiêu này của cậu, người chơi nó sẽ chết cực kỳ thảm. Chỉ có những người như tôi mới có thể chơi, nên cậu đừng có mà học theo. Làm người, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn một chút.

Ở trong giới ngự quỷ nhân, hắn cực kỳ nổi tiếng. Có đại danh đỉnh đỉnh mắt quỷ Dương Gian ở chỗ này, đương nhiên hắn ta có thể hoành hành vô kỵ. Nhưng nếu đổi lại là một người khác, thì có lẽ đã là một kết quả khác rồi.

Sau đó, hắn còn bổ sung thêm.

- Tiếp tục tham gia bữa tiệc đi, hai người cách xa tên kia ra một chút là được. Hắn ta không dám làm loạn đâu, tôi sẽ nhìn chằm chằm hắn ta cho.

Vừa này trong đại sảnh vang lên tiếng súng rất to, nhưng dường như nó không gây nên được bao nhiêu sóng gió.

Chỉ có một vài người nhìn thêm mấy lần vì có chút kinh ngạc mà thôi.

Ngược lại, những cô gái xinh đẹp được mời đến đây để tạo không khí đều đồng loạt biến sắc, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi, trái tim run rẩy. Hiển nhiên là bọn họ chưa từng gặp qua những chuyện động đến súng ống như này.

- Song Trì Kim Thương Khách, A Vĩ. Lại là thật…

Cô gái Đường Yến Yến vừa chào hỏi hai người cũng trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy cảnh tượng như này.

Ngay từ đầu cô cứ tưởng hai người thanh niên trẻ tuổi ngồi ở trong góc có đầu óc không được bình thường. Hoặc là bọn họ cố tình nói vớ nói vẩn cho qua chuyện. Nhưng hiện tại dường như lời của người thanh niên gọi là A Vĩ kia không có sai. Hai khẩu súng vàng rực trong tay cậu hắn ta là thật.

Vả lại, vừa rồi người này còn bắn một phát.

Điều này chứng tỏ thứ này là thật chứ không phải đồ chơi.

Nếu như A Vĩ nói thật, vậy người tên Tiểu Dương ở bên cạnh cũng là thật?

Người bắt quỷ ở Đại Xương?

Đây… Sẽ không phải là thật chứ, thật sự có người bắt quỷ hay sao?

Đường Yến Yến cảm thấy dường như bản thân đang nằm mơ giữa ban ngày vậy, thậm chí giấc mơ này có hơi vô nghĩa. Mặc dù cô ta đã đọc qua không ít chuyện ma trên Internet. Nhưng từ xưa đến nay cô ta chưa bao giờ tin nó là thật.

Không đợi cho cô ta kịp suy nghĩ quá nhiều.

Ngay lúc này.

Một đám người từ đại sảnh đi về phía bên kia.

Những người bên trong đều là những vị tổng giám đốc có mặt mũi, giá trị con người rất cao.

Trương Hiển Quý vội vàng đi đến, có chút lo lắng hỏi:

- Dương Gian, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Không có việc gì chứ.

Dương Gian mở miệng nói:

- Chú Trương, không có việc gì đâu, chỉ là chút nghi thức chào hỏi của người trong giới linh dị mà thôi, không phải là chuyện kinh thiên động địa gì đâu.

Trương Hiển Quý thở phào một hơi. Sau đó quay qua mắng Trương Vĩ.

- Như vậy thì tốt. A Vĩ, con đừng có hồ độ như vậy, đây là bữa tiệc, con mang theo thứ kia làm gì? Sợ chuyện này náo chưa đủ lớn hay sao?

- Tôi cảm thấy mình vẫn nên ngồi xuống ăn thịt nướng thì hơn.

Trương Vĩ lại lặng lẽ ngồi xuống cầm xâu thịt nướng gặm gặm.

- Dương tiên sinh, mấy tháng không gặp, càng ngày ngài càng không đơn giản. Chuyện lần trước cảm ơn ngài đã mở cho một mặt lưới.

Lúc này có một vị tổng giám đốc tỏ ra khách khí nói. Người này tuổi chừng 50, trên mặt có không ít nếp nhăn. Nhưng thân thể lại cực kỳ cường tráng, không có chút nào giống như một người 50 tuổi cả.

Mà giống như một vị thanh niên trai tráng tuổi chừng ba mươi.

Con mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, dường như có chút ấn tượng đối với người này.

- Ông chính là Mã Hữu Tài, người từng giúp đỡ câu lạc bộ Tiểu Cường? Tôi nhớ ra rồi, thế nào, thân thể mới dùng có tốt không?

Mã Hữu Tài từng bị hắn dùng quỷ ảnh thay đổi thân thể.

Cho nên mới có dáng người cường tráng như vậy.

Mã Hữu Tài nói với giọng điệu khá hưng phấn:

- Nhờ hồng phúc của Dương tiên sinh, nó rất tốt, không thể tốt hơn.

Thân thể của người trẻ tuổi khiến cho ông ta có cảm giác giống như tinh lực của bản thân dùng không bao giờ cạn vậy. Lúc trước, khi mới bị thay đổi thân thể, ngày nào ông ta cũng nơm nớp lo sợ. Nhưng sau khi thích ứng được với nó, ông ta phát hiện ra có quá nhiều chỗ tốt.

Dương Gian hơi gật gật đầu.

- Nếu thế thì tốt.

Đây chỉ là một thí nghiệm nho nhỏ của hắn mà thôi. Nhưng hiện tại xem ra hiệu quả của nó khá là rõ ràng. Đầu người sống có thể ghép với thân thể của người sống để tạo thành một người mới, có thể tiếp tục sống một cuộc sống bình thường.

Thậm chí những lập luận về bài xích theo như kết luận của y học cũng không hề xuất hiện.

Đây chính là sự đang sợ của lực lượng linh dị.

Nhưng điều duy nhất mà hắn muốn kiểm chứng chính là loại ảnh hưởng này có thể duy trì được bao lâu.

Kể từ trước đến giờ đã qua gần nửa năm, nhưng không có vấn đề gì. Cũng không biết sau này liệu có xảy ra vấn đề gì nữa hay không. Cho nên hắn vẫn hy vọng Mã Hữu Tài có thể tiếp tục sống sót. Như vậy mới có thể chứng minh thí nghiệm kia của hắn là có tác dụng.

- Đội trưởng Dương, hân hạnh được biết ngài. Tôi là Minh Phiến, hi vọng sau này sẽ được ngài chiếu cố nhiều hơn.

Nhân dịp này, một vị tổng giám đốc cung kính đưa cho hắn một tấm danh thiếp.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Có thể tham gia được vào bữa tiệc ngày hôm nay chứng tỏ chúng ta là đồng bọn làm ăn buôn bán với nhau. Nếu đủ khả năng tôi đương nhiên sẽ chiếu cố một chút. Nhưng một khi đến đây, mọi người sẽ phải làm theo quy củ của tôi.

Hắn không nhận lấy tấm danh thiếp này, mà Giang Diễm ở bên cạnh liền bước lên trước, cầm nó thay cho hắn.

- Cái này là chuyện đương nhiên.

Vị tổng giám đốc này thầm thở phào một hơi, lộ ra vẻ có hơi gấp gáp. Dường như người này biết được một chút về thân phận của Dương Gian, bởi vì vừa mở miệng đã gọi hắn là đội trưởng Dương.

Hiển nhiên bọn họ đều là những người có được chút tin tức, không phải là những kẻ mơ mơ màng màng, không hề biết chút gì.

Lúc này, Dương Gian khẽ đưa mắt quét qua một vòng.

- Chú Trương, những người tham gia bữa tiệc lần này đã đến đông đủ chưa?

Trương Hiển Quý hỏi cô thư ký ở bên cạnh một chút, sau đó mới nói:

- Có một số người không đến được, nhưng phần lớn đã đến đông đủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment