Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1495 - Chương 1496: Thêm Người

Chương 1496: Thêm Người

Những vị khách được mời ngồi xuống đều không phú thì quý.

Ở trong đại sảnh nho nhỏ này không biết đang ẩn giấu bao nhiêu cự đầu của giới thương nghiệp. Có một vài người là do Trương Hiển Quý và Mã Hữu Tài mời đến bằng nhân mạch của bọn họ. Nhưng có một ít người không phải do bọn họ mời, mà đến vì Dương Gian. Những người này khá lạ lẫm và không quá nổi bật, nhưng đây chính là những người có năng lượng không tưởng.

Ở phía trước đã bị người khác ngồi đầy, còn một số minh tinh hạng hai ba, hay một vài nữ thần nào đó chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi phía cuối cùng.

Mặc dù Dương Gian đã lên sân khấu và ngồi xuống xong, nhưng tất cả mọi người vẫn giữ yên lặng không một ai mở miệng nói.

- Thật vui vì hôm nay có thể mời được mấy vị tham gia bữa tiệc tư nhân này. Trước đó vì xảy ra một số chuyện nên không thể không trì hoãn, đã làm phung phí không ít thời gian quý báu của mọi người. Hôm nay, ở chỗ này, một lần nữa tôi xin hướng về phía mọi người nói lời xin lỗi cùng áy náy.

Lúc này Trương Hiển Quý mới đứng dậy và nói lời dạo đầu.

- Mục đích chính của bữa tiệc ngày hôm nay cũng không phải là một lần tụ hội thương nghiệp bình thường. Mọi người chịu tham gia cũng không hoàn toàn vì Trương Hiển Quý tôi, cho nên tôi cũng không ở chỗ này làm lãng phí thời gian của mọi người nữa. Dù sao tôi cũng không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp, không biết nhiều về chuyện trong giới cả. Có lẽ tổng giám đốc Dương có thể giải đáp cho mọi người hiểu được những nghi hoặc trong lòng.

Trương Hiển Quý nói rất ngắn gọn, chỉ mới được mấy câu đã dẫn đề tài lên trên người của Dương Gian.

Nếu là bữa tiệc trong công ty của ông ta, tối thiểu ông ta cũng đứng nói một hai tiếng đồng hồ.

Nhưng ở đây thì khác, ông ta không có phân lượng nên không thể nói nhiều như vậy được.

Giờ phút này.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người của Dương Gian.

Sắc mặt hắn vẫn tỉnh táo, bất vi sở động, không hề khẩn trương. Nhưng Trương Lệ Cầm và Giang Diễm ở bên cạnh lại có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.

Bởi vì phía dưới đều là những doanh nhân cự đầu, bình thường ngay cả tư cách hẹn gặp mặt người ta cũng chưa chắc có. Nhưng hiện tại, những người này lại tập trung ở phía dưới, đều vì cái tên của Dương Gian mà đến.

Dương Gian hờ hững nhìn đám người, sau đó nói chuyện với giọng điệu cực kỳ lãnh đạm:

- Thực ra cũng không còn gì để nói, cuộc tụ hội lần này cũng không phải vì chuẩn bị để hợp tác gì đó, càng không phải là bữa tiệc giao lưu thương nghiệp. Mà đơn thuần chỉ là nói chút chuyện thực tế cho mấy người nghe thôi… Cái thế giới này đã thay đổi.

- Mấy người hẳn có con đường tin tức chuyên môn, không, thậm chí mấy người không cần phải chuyên môn đi điều tra cũng đã có thể nghe thấy được người khác nói qua về chuyện linh dị. Có lẽ đến hiện tại mọi người vẫn còn ôm thái độ nghi ngờ.

- Nhưng tôi chỉ muốn nói cho mấy người biết, loại chuyện này là thật và đã tồn tại từ rất lâu. Ít nhất nó cũng phải tồn tại mấy chục năm. Nhưng trước kia nó được khống chế rất tốt. Nhưng nửa năm trở lại đây, loại chuyện này đang dần có xu hướng bị mất khống chế.

- Phì… Ha ha.

Nhưng ngay khi Dương Gian còn chưa nói xong, ở phía dưới đã xuất hiện một tiếng cười phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Người cười là một vị tổng giám đốc tuổi hơn bốn mươi, mặc âu phục. Lúc này gã thấy mọi người nhìn về phía gã thì khẽ phất phất tay rồi nói:

- Xin lỗi mọi người nhé, tôi cũng không có ý cười đâu. Nhưng không ngờ ở trong bữa tiệc của tổng giám đốc Trương tổ chức lại bàn bạc về một đề tài hoang đường như vậy. Đã thế còn bày ra bộ dạng đàng hoàng, nghiêm túc như vậy. Giá trị con người của tôi có hơn một tỷ, vậy mà lại chạy đến đây nghe người khác kể chuyện ma quỷ.

Không ít người đều nhìn về phía gã, có một ít tỏ ra nhíu mày, nhưng cũng có khá nhiều người lộ ra một nụ cười lạnh.

Giàu có cũng không hẳn đã là người thông minh, số lượng kẻ ngu xuẩn, mơ mơ hồ hồ vẫn có không ít.

Vị tổng giám đốc này vẫn tiếp tục nói:

- Hiện tại là thời đại nào rồi mà còn bày ra cái trò này. Nếu muốn lôi kéo đầu tư thì cứ nói thẳng ra đi, nếu hạng mục đầu tư tốt, phù hợp thì tôi vẫn sẽ đầu tư.

- Chứ đừng bày ra cái trò nhắng nhít này. Tôi không hứng thú đối với chuyện này, tôi chỉ hứng thú đối với việc kiếm tiền.

Dương Gian nhìn gã một cái, bình tĩnh nói:

- Trước khi một chiếc thuyền đụng phải ngọn núi băng, người biết điều đó đầu tiên không phải là hành khách, mà chính là thuyền trưởng. Chuyện này đúng là rất hài hước, nếu trước đây, ngay cả tôi cũng không tin. Nhưng có một số chuyện tôi cũng không muốn lãng phí thời gian để giải thích. Nếu ông cảm thấy tôi đang lãng phí thời gian của ông thì có thể đi. Nhưng không được chế giễu tôi, cũng không cần có ý định phá hoại bữa tiệc lần này. Nếu không tôi sẽ nhịn không nổi mà ra tay xử lý ông đó.

Ngay khi đối mặt với ánh mắt hờ hững và lạnh lẽo của Dương Gian, nụ cười trên mặt gã có chút cứng đờ, nhưng sau đó gã ta tức giận nói:

- Sao vậy? Không cho người khác nói chuyện hay sao? Đây là cuộc tụ hội kiểu gì vậy? Bắt cóc à? Cậu có tin hiện tại tôi liền gọi điện báo cảnh sát không? Không nói đến cái gì khác, chỉ bằng tiếng súng vừa nãy đã đủ khiến cho cậu vào trại ngồi rồi.

Dương Gian ra hiệu cứ tự nhiên rồi nói:

- Báo cảnh sát? Vậy thì báo đi, chờ gì nữa, lập tức gọi điện thoại đi. Tôi sẽ ngồi đây và chờ ông báo kết quả.

Vị tổng giám đốc này khẽ giật mình một chút, lúc này gã tỏ ra có hơi chần chờ.

Có người ở bên cạnh hơi lắc lắc đầu ra hiệu cho gã đừng nó gây chuyện, ngồi yên lắng nghe là được.

Nhưng hiển nhiên là vị tổng giám đốc này không thèm để ý đến, lập tức đứng dậy rút điện thoại ra và gọi:

- Tôi cũng không tin cậu có thể dùng một tay che trời ở thành phố Đại Xương.

Nghe vậy không ít người lập tức chửi thầm trong lòng.

"Cái thằng ngu này, đúng là hết thuốc chữa."

"Không đi điều tra mà đã đến tham gia tụ hội hay sao? Ngay cả Dương Gian có thân phận gì cũng không biết."

"Khả năng là tuyệt chiêu nhà giàu vô não bộc phát đây mà."

Mặc dù ý nghĩ mỗi người khác nhau, nhưng đều cảm thấy gã ta đã xong đời.

Không phải là người trong giới linh dị mà dám đắc tội với Dương Gian. Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.

"Hình như tên này là tên giàu nhất của huyện nào đó gần thành phố Đại Xương, nhớ không lầm thì là làm về nhà đất cùng khoáng sản gì đó."

Mã Hữu Tài khẽ liếc người kia một chút, trong lòng hơi có chút ấn tượng.

Lúc này Trương Hiển Quý có chút xấu hổ, ông ta nhận ra được người này. Hình như tên là Phiền Hồng, trước kia hai bên từng hợp tác với nhau. Lần này ông ta định mời càng nhiều người càng tốt, cho nên cũng không lựa chọn. Dù sao số lượng phú thương phù hợp với điều kiện không nhiều, nên thêm được người nào thì hay người đó.

Bình Luận (0)
Comment