Một lát sau vị tổng giám đốc tên Phiền Hồng này đã gọi được điện thoại, gã vội vàng nói lại chuyện vừa nãy một lần.
Nhưng ngay lập tức một lời phản hồi từ cảnh sát khiến cho gã cảm thấy bất an.
- Xin lỗi, chúng tôi không đủ thẩm quyền để quản lý đến chuyện này. Ngoài ra chúng tôi xin cảnh cáo ngài nên đình chỉ tất cả các hành động điều tra về người này. Nếu không chúng tôi sẽ tiến hành điều tra và tạm giam ngài đó.
- Sao như vậy được chứ?
Trong lòng Phiền Hồng thầm giật mình.
Không chỉ ngăn cản, không cho gã hỏi đến những việc có liên quan đến Dương Gian, mà còn điều tra gã nếu gã dám làm điều đó.
Nhưng lời còn chưa nói xong, ở đầu dây bên kia đã đưa ra lời cảnh cáo, người cảnh cáo là một người khác:
- Bởi vì hành vi vừa nãy của cậu rất khả nghi, cho nên trong vòng ba ngày mong cậu hãy đến sở cảnh sát thành phố để tiếp nhận điều tra. Nếu cậu không chịu phối hợp, chúng tôi sẽ xếp cậu vào danh sách những nghi phạm. Khi đó không những chúng tôi có quyền cấm đoán việc di chuyển mà còn có thể tiến hành bắt bớ cậu.
Nhất thời vị tổng giám đốc tên Phiền Hồng này đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đùa cái gì vậy trời?
Chỉ gọi điện thoại muốn báo cảnh sát người tên Dương Gian này một chút thôi mà bên kia đã tiến hành điều tra đối với gã rồi? Không những thế, nếu gã không chịu phối hợp thì sẽ coi gã như tội phạm? Có quyền bắt bớ.
Mọi chuyện có nghiêm trọng như vậy đâu?
Trong lòng Phiền Hồng đang rất hoảng loạn, lúc này gã đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nhưng gã vẫn không thể biết được địa vị của một người đội trưởng cao như thế nào. Cho dù hiện tại ở tổng bộ Dương Gian chỉ treo cái tên đội trưởng, nhưng chỉ cần hắn không thực sự rời khỏi tổng bộ, thì vẫn nhận được đãi ngộ cực kỳ cao.
Những người thân thích của hắn cũng sẽ nhận được loại bảo hộ này.
Phiền Hồng đã báo cáo Dương Gian, như vậy có nghĩa là gã đang có hành vi muốn trả thù một vị đội trưởng. Thế thì bên phía Chương Hoa làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm cho được.
Nếu thực sự phải xử lý Dương Gian, thì người như Phiền Hồng cũng chưa đủ tử cách, mà phải chờ mệnh lệnh từ tổng bộ.
Nếu phía trên đã không có mệnh lệnh gì thì không một ai được động vào Dương Gian.
Ít nhất là ở trong xã hội bình thường này là như vậy.
- Sao rồi, đã gọi xong chưa? Bên kia nói thế nào?
Dương Gian vẫn bình tĩnh nhìn lấy gã.
- Tôi, tôi… Chuyện này…Chuyện này…
Phiền Hồng lắp ba lắp bắp, lúc này gã không biết nên nói gì cho phải.
Dương Gian thấy vậy liền biết gã đã ăn phải thiệt thòi, mà hắn cũng không muốn tiếp tục giông dài với hạng người như này nữa. Hắn liền phất phất tay rồi nói:
- Xin lỗi một tiếng, sau đó ông có thể lăn. Đi ra nhớ đóng cửa lại.
- Thành thật xin lỗi mọi người, thật sự xin lỗi. Hi vọng Dương tiên sinh đại nhân đại lượng không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân. Không nên để chuyện vừa rồi ở trong lòng.
Phiền Hồng vội vàng cúi đầu xin lỗi, giống như chim sợ cành cong vậy, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sau đó vội vàng chạy khỏi đây.
Gã đã đắc tội với người ta nên không dám đứng ở đây lâu thêm một giây một phút.
"Không thể tưởng tượng nổi."
Mấy vị mỹ nữ ngồi ở phía sau chứng kiến thấy cảnh tượng như vậy lập tức trợn tròn hai mắt, tỏ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Một vị tổng giám đốc giá trị gia thân hơn tỷ lại bị một cuộc điện thoại dọa chạy?
Hơn nữa còn vừa bỏ chạy vừa run.
Rốt cục người thanh niên tên Dương Gian này là ai?
Trong lòng mấy cô gái đều toát ra câu hỏi này. Thậm chí có một số người còn đang mơ mơ màng mang suy đoán. Chỉ là bọn họ khá kiên nhẫn, không vô duyên vô cớ đi làm chim đầu đàn. Ít nhất cũng phải chờ bữa tiệc kết thúc rồi mới đi tìm hiểu.
Trương Hiển Quý thấy Phiền Hồng rời đi thì thầm thở phào một hơi.
Ít nhất tên gia hỏa này vẫn còn sống, chưa tạo ra chuyện gì không vui.
Ông ta cũng không có nghi ngờ gì về việc Dương Gian sẽ ra tay giết người ở trong bữa tiệc.
Dương Gian thu hồi ánh mắt, sau đó lạnh lùng nói:
- Chúng ta lại tiếp tục đề tài vừa nãy. Nhưng là kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu có người còn có suy nghĩ như vừa rồi thì có thể tự động lăn, đừng có làm lãng phí thời gian của tôi.
Tất cả mọi người đều im thin thít, ngay cả ho khan cũng cố nén.
Hiện tại những người không biết gì cũng đã hiểu, người thanh niên trước mặt này có địa vị và bối cảnh rất lớn, phi thường lớn. Bất kể thế nào bọn họ đều đắc tội không nổi, dù có không hứng thú với thứ mà người này nói ra cũng không được tỏ ý kiến.
Dương Gian nói:
- Vừa rồi tôi mới nói đến chuyện linh dị… Đúng rồi, chúng ta sẽ tiếp tục nói về đề tài này đi. Thực ra hiện tại chuyện này cũng không còn là bí mật nữa, chỉ là có một vài người vẫn chưa hề hay biết, hoặc biết nhưng không chịu tin tưởng. Dù sao những tin tức này còn chưa được công bố rộng rãi ra ngoài.
- Nhưng, có một số việc nếu chờ đến khi người ta cho nó phơi bày ra ngoài ánh sáng thì đã muộn. Ít nhất là hành động bị muộn, không kịp, nên có nhiều chuyện chúng ta cần phải chuẩn bị từ sớm.
- Hiện tại tôi là người phụ trách của thành phố Đại Xương, nên cũng muốn làm chút chuyện cho thành phố này. Dù sao đây cũng là nơi tôi sinh sống, không thể nào trơ mắt nhìn nó sụp đổ được. Vì vậy tôi đã thành lập một công ty, địa điểm của nó nằm tại tòa cao ốc Thượng Thông. Nếu mấy người hứng thú có thể hỏi thăm tổng giám đốc Trương, Trương Hiển Quý hoặc giám đốc của công ty chúng tôi, Vương Bân. Hai người bọn họ sẽ giải đáp thắc mắc cho mọi người.
Dương Gian tiếp tục nói:
- Đương nhiên, làm chuyện gì cũng không thể thiếu tiền được. Nếu mấy người muốn có thể tham gia đầu tư vào các hạng mục của công ty. Nhưng vì để loại bỏ mấy kẻ chỉ tham gia cho vui, nên tôi sẽ thiết lập một điều kiện, đó là một tỷ. Người tham gia phải bắt đầu từ một tỷ trở lên.
Một tỷ?
Những người khác nghe hắn nói như vậy liền tỏ ra kinh hại.
Đùa gì vậy trời.
Mặc dù bọn họ đều là phú thương, nhưng để cho bọn họ lấy ra trăm triệu tiền mặt cũng là một điều khó khăn, chứ chưa nói gì đến việc một tỷ.
Trừ phi bọn bán hết toàn bộ sản nghiệp hay cổ phần thì may ra mới có thể làm được điều đó.
Đây không phải là đầu tư, mà chính là đánh bạc, dùng toàn bộ giá trị con người của bọn họ đưa đi cược.