Điều kiện gia nhập là một tỷ mà Dương Gian vừa đưa ra đã phá vỡ đi sự yên tĩnh trong đại sảnh.
Không chỉ có khá nhiều vị tổng giám đốc sửng sốt, mà còn rất nhiều cô gái xinh đẹp tham gia bữa tiệc ngồi ở phía sau đều há hốc mồm, đưa tay che kín miệng. Dường như bọn họ không ngờ được một người thanh niên trẻ tuổi như Dương Gian lại mở miệng đưa ra yêu cầu lớn như vậy. Mở miệng liền là một tỷ.
Sau một hồi khiếp sợ ngắn ngủi, rất nhiều người bắt đầu nhíu mày suy tư.
Ban đầu có không ít người ôm chút tâm tư để tham gia lần tụ hội này. Nếu là mười hai mươi triệu gì đó bọn họ có thể thử một chút, cứ coi như chơi đùa. Dù sao thua thiệt đối với bọn họ cũng không quá lớn. Nhưng con số một tỷ này đã khiến bọn họ nghiêm túc hơn hẳn. Bởi vì một khi mất đi số tiền đó, giá trị con người của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng. Thậm chí các công ty trọng điểm của bọn họ sẽ vì chuyện này mà xuất hiện vấn đề, có khả năng phá sản, đóng cửa.
"Không phải người này bị điên rồi đó chứ, hay là cho rằng một tỷ là số tiền nhỏ? Chỉ cần há mồm ra là có?"
Có một số người cảm thấy có lẽ Dương Gian còn quá trẻ tuổi nên không biết sức nặng của con số một tỷ nó như thế nào.
Còn có người cảm thấy buồn cười với điều kiện này của Dương Gian.
Có lẽ hắn đang hù dọa người khác, còn chưa cho người ta nhìn qua các hạng mục đầu tư đã đưa ra yêu cầu cao như vậy?
Đúng là người trẻ tuổi chưa trải sự đời, cứ nghĩ xã hội này quá đơn giản.
- Xem ra mấy người vẫn nghĩ một tỷ là rất nhiều.
Dương Gian thấy được sự biến hóa trong ánh mắt của rất nhiều người, nhưng hắn không tức giận, chỉ lãnh đạm nói:
- Nhưng liệu mấy người có biết với giá cả thị trường hiện nay. Một tỷ ở trong tay mấy người còn không đủ để xây dựng một căn phòng an toàn. Nếu tôi nhớ không lầm thì hiện tại toàn bộ vàng đã bị quốc gia quản chế.
Hai ngày này hắn cũng không phải là ngồi chơi không, cũng có tìm hiểu qua một chút về thị trường giá cả.
Trước đó hắn còn có thể để cho Giang Diễm tùy tiện đi mua vàng. Nhưng hiện tại, nếu hắn còn bảo cô đi làm như vậy thì chắc chắn sẽ xách theo cái thùng rỗng mà về. Trừ phi cô bỏ ra giá cao để mua lại từ tay người khác.
Cho nên Dương Gian có thể khẳng định một cách chắc nịch rằng, hiện tại một tỷ đã không đủ để xây dựng một căn phòng an toàn.
Tiền, giá trị của tiền đang hạ xuống một cách nhanh chóng. So với đồng tiền của một năm trước, hai bên đã không còn cùng một đẳng cấp nữa. Đây là một dấu hiệu cực kỳ đáng sợ.
Dù sao đi nữa, một số nhân vật đại ngạc cũng đã sớm biết được tin tức về vòng tròn linh dị. Đương nhiên bọn họ cũng sẽ chuẩn bị mọi thứ từ trước. Còn những vị phú thương ở đây chưa kịp làm gì, hoặc nói bọn họ biết nhưng còn đang chần chờ. Không dám làm.
Có một người khá lớn mật đưa ra vấn đề.
- Tổng giám đốc Dương, cho tôi xin phép hỏi một câu. Việc đầu tư này và phòng an toàn có quan hệ gì với nhau và phòng an toàn là cái gì?
Dương Gian giải thích:
- Là một căn phòng được làm hoàn toàn bằng vàng, có thể tránh nạn. Nó có thể tránh né sự tập kích đến từ chuyện linh dị. Là một thứ không thể thiếu cho việc bảo vệ cho bản thân.
- Nếu không có nó, mạng của mấy người chắc chắn không còn là của mấy người nữa, mà có thể bị quỷ xử lý bất cứ lúc nào. Nếu người bình thường muốn sống sót thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Cách thức nói chuyện của hắn rất trực tiếp, cũng rất thành thật.
Nếu một người có được phòng an toàn, vậy chỉ cần có đủ thức ăn nước uống thì người này có thể sống sót rất tốt. Cho dù có đang ở trong chuyện linh dị giống như quỷ chết đói lần trước, người này cũng có thể vượt qua một cách bình yên vô sự.
Trước kia phòng an toàn của Dương Gian cũng chưa có xây xong, nhưng vẫn có thể bảo vệ an toàn cho không ít người quan trọng.
Lúc này Vương Bân mới mở miệng giải thích:
- Phòng an toàn là một trong những hạng mục bên trong kế hoạch đầu tư.
- Đầy là thứ không thể thiếu cho việc sinh tồn. Ngoại trừ nó ra chúng ta còn đầu tư cho cả nông nghiệp, kho chứa, cửa hàng, cùng năng lượng. Nếu những hạng mục này có thể tiến hành một cách thuận lợi, vậy thành phố của chúng ta có thể tự cung tự cấp, thậm chí còn có thể dư giả.
- Nếu mọi người muốn hiểu biết rõ hơn thì hãy đọc tư liệu, tôi sẽ để người đi phân phát tài liệu cho mọi người.
Nói xong, Vương Bân đưa tay ra hiệu cho một vị trợ lý. Người này ngay lập tức mang theo mấy người nhân viên đi phân phát tài liệu.
Rất nhiều người tiếp nhận lấy tài liệu, sau đó nghiêm túc xem xét.
Thực ra các hạng mục cũng không quá đặc biệt, chỉ là khá chú trọng về phương diện nông nghiệp hơn, cái gì mà khu vực chăn nuôi, hay khu vực trồng trọt vân vân và mây mây.
Nhưng nếu phối hợp thêm hạng mục phòng an toàn thì có thể nói, đây chính là một bản kế hoạch… Sinh tồn trong tận thế.
Điểm còn thiếu duy nhất chính là xây một bức tường bao quanh thành phố Đại Xương.
Có một vị tổng giám đốc nhíu mày dò hỏi.
- Những hạng mục này không có vấn đề gì. Nhưng giá cả của các hạng mục lại… Có hơi quá cao. Đây là ai tính toán ra vậy? Trong tay của tôi cũng có trại chăn nuôi, lấy ví dụ về trại chăn nuôi heo đi. Chỉ cần ba chục triệu là tôi có thể làm được với quy mô như thế này rồi. Vậy mà ở trong đây người dự tính lại tính đến tận ba trăm triệu. Dù chúng tôi muốn đầu tư, nhưng cũng không thể coi tiền như rác như này được.
Nếu người khác cầm bản kế hoạch này đưa đến cho hắn ta, chắc chắn sẽ bị hắn ta mắng cho té tát.
Vương Bân lập tức giải thích:
- Đây là khi xem xét đến tốc độ thi công, còn có việc lựa chọn địa điểm… Những việc này đều hao tốn rất nhiều tiền tài, của cải. Theo như lời vị này nói, thì ba mươi triệu đương nhiên có thể xây được, nhưng đó chỉ là một nơi ở vùng ngoại ô xa xôi. Vả lại cũng chỉ xây tập trung một chỗ. Ông hãy nhìn lại quy hoạch hạng mục của tôi đi, ít nhất chia ra năm chỗ, phân bố đồng đều và địa điểm của chúng sẽ không cách thành phố quá xa.