Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1498 - Chương 1499: Đề Phòng

Chương 1499: Đề Phòng

Vị tổng giám đốc kia lắc đầu nói:

- Việc chia nhỏ như vậy sẽ gây ra hao tổn cực lớn. Nó chỉ khiến chi phí gia tăng mà không mang lại lợi nhuận gì.

Vương Bân nói:

- Nếu như một khu bị hủy thì sao? Như vậy chẳng phải nguồn cung ứng của chúng ta sẽ bị đoạn hay sao.

- Đang yên đang lành sao lại bị hủy chứ.

Người này tỏ ra có chút sững sờ.

Mã Hữu Tài ở bên cạnh nghiêng người khẽ giải thích:

- Là vì đề phòng chuyện linh dị xuất hiện. Nếu trong nông trường xuất hiện một con quỷ thì chỗ đó sẽ bị phá hủy hoàn toàn, chỉ có thể vứt bỏ. Toàn bộ đầu tư của chúng ta vào chỗ đó sẽ đổ sông đổ biển. Cho nên Vương Bân mới gia tăng nguồn tiền đầu tư cùng chia ra thành từng nhóm nhỏ làm giảm nguy cơ bị hủy sạch.

- Là như vậy sao…

Người này cũng là một người thông minh, nên lập tức hiểu ra được điểm mấu chốt của vấn đề.

Sau đó vội vàng lật xem các hạng mục khác.

Quả nhiên, bất cứ hạng mục nào cũng đều được chia nhỏ ra, phân tán đồng đều. Đồng thời vị trí giao thông cũng rất khéo léo, tất cả các nơi đều là chỗ đẹp, gần thành phố. Nếu hoàn thành việc kiến thiết, sẽ rất khó bị đứt đoạn.

Đương nhiên, của cải hao phí cũng là cực lớn.

Đúng lúc này, Mã Hữu Tài giơ tay lên, mở miệng nói:

- Một tỷ trở lên phải không? Giá trị con người của tôi không cao, nhưng gần đây bán chút cổ phần công ty và một chút tư sản nên chỉ có thể đầu tư hai tỷ. Hi vọng tổng giám đốc Dương đừng chê cười.

Hiện tại ông ta đã không còn được coi là một vị tổng giám đốc nữa.

Sau cuộc đầu tư này ông ta chỉ còn lại chút tiền ít ỏi dùng để dưỡng lão tại thành phố Đại Xương, nhưng điều đó không quan trọng.

Ngay cả mạng còn không có thì tiền nhiều để làm gì.

Lời này của ông ta khiến cho rất nhiều người phải xôn xao.

Thực sự có người dám đầu tư hay sao.

Chẳng lẽ Mã Hữu Tài bị điên rồi. Gần đây bọn họ nghe tin ông ta điên cuồng bán tài sản, không ngờ lại là thật.

Lúc trước còn có người tưởng rằng ông ta muốn rút lui, nghỉ ngơi, dưỡng lão.

Không ngờ lại đang chờ đợi ngày này.

Điên cuồng, đúng là rất điên cuồng.

Trước giờ chỉ nghe qua bỏ tiền đầu tư, chứ chưa nghe ai bán toàn bộ công ty để đi đầu tư. Người này đúng là ngu xuẩn đến mức có thể làm bất cứ chuyện gì rồi hay sao.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, nhiều người ý thức được có chuyện gì đó không thích hợp.

Mã Hữu Tài thật sự điên hay sao?

Lúc đỉnh điểm giá trị con người của ông ta hơn mười tỷ, thì sao có thể bị điên được.

Khả năng duy nhất chính là ông ta biết được một số thứ mà bọn họ không biết, nên mới có gan đi cược.

- Chúng ta có nên đầu tư vào hạng mục này không?

Ở một chỗ khác, người có quen biết với Trương Hiển Quý, tổng giám đốc Tiền lúc này đang hỏi nhỏ.

Khuôn mặt chết lặng, lạnh như băng của Vương Hàm khẽ mở miệng:

- Ông đã chạy đến địa bàn của hắn, còn là khách không mời mà đến, tham gia vào cuộc tụ hội này. Nếu ông còn không đầu tư vào hạng mục của hắn, ông nghĩ ông còn có thể sống sót mà rời khỏi thành phố Đại Xương hay sao?

- Có khoa trương như vậy không? Không phải vừa nãy có người không đầu tư nhưng vẫn có thể chạy được mà.

Tổng giám đốc Tiền trợn tròn hai mắt, người khẽ run rẩy.

Vương Hàm nói:

- Chạy được là chuyện hiện tại. Còn sau đó xảy ra chuyện gì thì ai mà biết. Vả lại người kia chỉ là một tên tiểu nhân vật, không đáng chú ý, còn ông thì sao, ông đến đây là để gây sự đó. Ông coi mắt quỷ Dương Gian là cái gì? Là một người có tính khí siêu tốt à? Một khi hắn đã ra tay thì còn hung ác hơn chúng ta rất nhiều. Ông có biết vì sao hội anh em biến mất không? Là bị một mình hắn xử lý đó.

- Bọn họ chính là tổ chức ở thành phố Đại Kinh, sinh tồn dưới mí mắt của tổng bộ…Mà thôi, có nói chuyện này ông cũng không hiểu. Ông cho hắn hai tỷ, coi như hóa giải chút hiểu lầm, không đánh không quen biết.

Tổng giám đốc Tiền lúng túng nói:

- Nhưng trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy.

Vương Hàm mở miệng nói:

- Không đủ thì tính cho tôi.

Hắn ta là ngự quỷ nhân, cũng có thời điểm từng làm ăn buôn bán, nên tiền tài trong tay có không ít. Chỉ là quá trình có hơi máu me một chút.

Lúc này tổng giám đốc Tiền mới gật gật đầu, nhấc tay nói:

- Tổng giám đốc Trương, đừng bảo là người anh em tôi không chịu chiếu cố ông đấy nhé. Tôi đầu tư hai tỷ, coi như những hiểu lầm trước giờ xóa bó. Hi vọng sau này chúng ta có thể cùng hợp tác làm ăn.

Trương Hiển Quý kinh ngạc nhìn tổng giám đốc Tiền.

Không ngờ được tên gia hỏa không mời mà đến này lại đầu tư tiền. Vốn cứ tưởng ông ta sẽ gây chuyện, không ngờ ra tay hào phóng như vậy, một lần đưa ra hai tỷ.

Dương Gian khẽ liếc mắt nhìn về phía bên kia.

Người hắn nhìn là Vương Hàm.

Vương Hàm hơi gật gật đầu, dường như đang lấy lòng.

"Thái độ thay đổi rồi? Xem ra đã hiểu thấu."

Dương Gian hiểu được đại khái ý tứ của người này.

Của đi thay người.

Nếu hôm nay không cho hắn một lời giải thích, thì có lẽ bọn họ sẽ không thể nào yên tâm rời khỏi thành phố Đại Xương được. Dù sao ở chỗ này hắn còn có chút cố kỵ, sợ ném chuột vỡ đồ. Nhưng sau khi đi ra khỏi cánh cửa kia, nếu hắn muốn chặn giết bọn họ. Chắc chắn bọn họ không thể nào còn có thể sống sót mà rời đi. Trong lòng Dương Gian lạnh lùng nói:

"Sớm nên có bộ dạng này mới phải, làm gì lại sử dụng phong cách tởm lợm kia chứ."

Tuy nhiên cũng không thể trách tên kia.

Ngự quỷ nhân đâu có ai là dễ trêu đâu?

Khi chưa va chạm trực diện thì đều nghĩ bản thân lợi hại, có thể chống lại cùng lệ quỷ lận mà, sao có thể không lợi hại được chứ. Hơn nữa, nếu là ngự quỷ nhân có được quỷ vực lại càng vênh váo, kiêu ngạo hơn.

Nhưng một khi giao thủ.

Chênh lệch sẽ lập tức xuất hiện.

Tên Vương Hàm này đã nhận ra được bản thân không phải là đối thủ của Dương Gian, nên hiện tại đang nhận thua.

Nhưng lại không muốn lộ ra là bản thân quá yếu, kẻo lại bị người ta ăn sạch. Vì vậy mới dùng một phương pháp khá khéo léo như này để hóa giải hiểu lầm vừa rồi.

Bình Luận (0)
Comment