Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1500 - Chương 1501: Mười Năm

Chương 1501: Mười Năm

Chỉ là… Mã Hữu Tài khẽ lắc lắc đầu.

Những người không trải qua chuyện linh dị sẽ không biết được sự đáng sợ của thứ kia, cũng sẽ không hiểu được đảm bảo an toàn cho bản thân là một việc quan trọng đến mức nào.

Cái gì mà phú ông, tổng giám đốc tài sản mấy tỷ, mấy chục tỷ, mấy cái đó có giá trị gì đâu.

Nếu quỷ mà đã giết thì ngay cả tổng thống nó cũng giết.

Biết đến càng nhiều, Mã Hữu Tài càng cảm thấy hoảng sợ và bất lực. Cũng vì vậy cho nên hắn mới tự nguyện bỏ qua toàn bộ tiền tài của bản thân, nhằm cầu một con đường sống.

Cùng lúc đó.

Trên đại sảnh trống rỗng trong quỷ vực.

Dương Gian và người thanh niên tên Vương Hàm đang ngồi đối diện nhau, cách nhau khá gần.

Đây là một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng Vương Hàm cũng không lùi lại, bởi vì hắn ta hiểu, ở bên trong quỷ vực, khoảng cách là thứ vô dụng nhất. Dù ngồi xa hay gần cũng không chẳng khác gì nhau.

- Nói đi, mục đích cậu tìm tôi là gì? Nếu chỉ là muốn chào hỏi, làm quen một chút thì thôi, ai biết được mấy tháng sau loại người như chúng ta có còn sống sót hay không?

Cách nói chuyện của Dương Gian cực kỳ thẳng thắn.

Đây chính là cách thức giao lưu của hắn, không quanh co, không lòng vòng.

Dù sao tính mạng hắn cũng ngắn, thời gian khá là quý giá đối với hắn, không nên tiêu phí nó vào mấy câu nói vô bổ.

Con mắt ảm đạm của Vương Hàm khẽ động, hắn ta cười một tiếng:

- Chẳng qua là tôi cảm thấy cậu rất quan trọng, cần phải chào hỏi qua một tiếng. Dù sao ở trong giới ngự quỷ nhân, mắt quỷ Dương Gian vẫn có danh tiếng cực kỳ lớn. Ngoài ra tôi cũng không ngờ được cậu lại khá chiếu cố đến những người bình thường kia. Dựa theo ý nghĩ của tôi, cậu trở thành ngự quỷ nhân lâu như vậy chắc chắn cũng đã bỏ qua hết những tình cảm của một người bình thường rồi chứ.

- Nhưng vừa nãy tôi có thể cảm giác được, cậu rất quan tâm người đàn bà kia. Không, hẳn là cô gái kia. Tuy nhiên cậu cứ yên tâm đi, nếu tôi sớm biết như vậy chắc chắn sẽ không làm ra những hành động gây tổn thương cho cô ta. Dù sao ở trong mắt của tôi, người bình thường có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể vơ được một đống ở trên đường. Mà những cô gái này sẽ không dám phải kháng, cũng không thể phản kháng, đúng không?

Dương Gian nói:

- Ý nghĩ này của cậu rất nguy hiểm. Rất dễ bị người khác xử lý.

- Không, cậu sai rồi. Tôi cảm thấy đây là một loại xu hướng trong tương lai. Dù sao loại người như chúng ta cũng đã tiếp nhận những điều khác biệt. Trước đó cậu cũng nói rồi đó, không lâu nữa chuyện linh dị sẽ không thể che giấu, phải công bố rộng rãi. Mà lúc đó, loại người như chúng ta nên làm gì bây giờ? Chỉ có hai lựa chọn thôi, một là bị bài xích, tiêu diệt. Nhưng chuyện này rõ ràng không thể xảy ra được. Bởi vì những người bình thường đã không thể nào dựa vào những món vũ khí bình thường để giết chết một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong nữa rồi. Trước kia cậu cũng từng bị người ta ám sát đúng không. Tuy nhiên cuối cùng cậu vẫn còn sống sót, điều này đã chứng minh khả năng thứ nhất không thể xảy ra.

- Cho nên chỉ còn lại con đường thứ hai.

Dương Gian nhíu nhíu mày:

- Nói tiếp đi, tôi muốn nghe thử xem ý nghĩ của cậu về chuyện này là gì?

Vương Hàm cố nặn ra vẻ tươi cười:

- Vì chuyện linh dị xuất hiện, khiến cho toàn bộ lòng người trên thế giới lâm vào khủng hoảng. Mà chúng ta là người duy nhất có thể xử lý được chuyện linh dị, lại không bị những thủ đoạn bình thường tiêu diệt. Cho nên loại người như chúng ta chỉ có một kết quả, đó là được tôn trọng, được tâng bốc, thậm chí là cúng bái. Tương lai của thế giới này sẽ do loại người như chúng ta làm chủ.

Dương Gian nói:

- Nghe qua có chút ngu xuẩn.

Vương Hàm nói:

- Không, hẳn cậu cũng đã nhận được tin tức, tổng bộ bị người khác xâm nhập. Đồng thời, đến giờ chuyện linh dị của quỷ họa còn chưa kết thúc. Cậu có biết điều này có nghĩa là gì không? Điều này có nghĩa là tổng bộ cũng không mạnh như tưởng tượng. Việc bắt đầu kế hoạch đội trưởng cũng chính là dấu hiệu cho thấy bọn họ bắt đầu thỏa hiệp. Bọn họ đã không thể nào khống chế loại người như chúng ta nữa.

Dương Gian cười lạnh nói:

- Tin tức của cậu nhận được nhanh đấy, xem ra cậu cũng không phải là một vị ngự quỷ nhân bình thường, lại là người của phe thế lực nào đó? Hội anh em đã bị tôi xử lý, chẳng lẽ cậu là thanh viên của câu lạc bộ tư nhân nào đó?

Người có thể nhận được tin tức bí mật như này, bối cảnh phía sau người đó chắc chắn không đơn giản.

Dương Gian đưa tay chỉ chỉ dưới chân.

- Cho nên mục đích đến đây của cậu là muốn lôi kéo tôi? Để tôi gia nhập vào tổ chức của mấy người? Nhưng xin lỗi nhé, tôi không có chút hứng thú nào đối với chuyện này. Đồng thời tôi cũng không hứng thú đối với sự biến hóa của cục diện. Bộ lý luận này của mấy người không hề có chút hấp dẫn với tôi. Điều mà tôi quan tâm chỉ có nơi này thôi.

Vương Hàm giật mình, đột nhiên cười rồi nói:

- Cũng đúng, với năng lực hiện tại của cậu, không có một cỗ thế lực nào đáng giá cho cậu động lòng nữa rồi. Dù sao cậu cũng đã là đội trưởng, ở trong giới ngự quỷ nhân có địa vị rất cao, không thể cao hơn nữa. Nhưng tôi chỉ muốn nói cho cậu biết một chút tin tức. Chẳng lẽ cậu cho rằng việc lệ quỷ khôi phục là một chuyện thần bí đột nhiên bộc phát ra hay sao.

Dương Gian lộ ra vẻ hứng thú hỏi:

- Ý là gì?

Thực tế hắn đã biết chuyện linh dị xuất hiện từ rất lâu. Theo như những gì hắn tìm hiểu được thì ít nhất nó cũng xuất hiện từ thời kỳ Dân quốc. Mặt khác, mười mấy năm trước, cha của hắn cũng từng tiếp xúc qua với chuyện linh dị.

Điều này nói rõ, từ trước đến giờ chuyện linh dị luôn luôn tồn tại.

Chỉ là gần đây nó mới bộc phát ra ngoài mà thôi.

Vương Hàm nghiêm túc nói:

- Tôi có quen biết một người, hắn ta đã trở thành ngự quỷ nhân từ rất lâu, nhưng hiện tại vẫn còn sống sót. Thời gian sống sót của hắn ta ít nhất cũng hơn… Mười năm.

Mười năm?

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, là người cùng thời của cha hắn?

- Không thể tin nổi đúng không?

Bình Luận (0)
Comment