Vương Hàm nói:
- Một vị ngự quỷ nhân sống hơn mười năm, điều này nói rõ mười mấy năm trước hắn ta đã tiếp xúc qua với chuyện linh dị. Mà khi đó, toàn bộ chúng ta vẫn chưa hề hay biết gì, vẫn chỉ là một người bình thường. Những bí mật mà người này biết còn nhiều hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng.
- Thời điểm đó là do tổng bộ quản quá nghiêm, hoặc là chuyện linh dị còn chưa đạt đến mức độ không thể áp chế, cũng có thể thời cơ chưa tới. Nhưng hiện tại, ha ha, có một số người đã cảm thấy chuyện này không thể che giấu nổi. Điều này có ý nghĩa là gì chắc tôi nghĩ Dương Gian cậu cũng hiểu rồi chứ.
- Có một số dị loại với mức độ kinh khủng vượt quá lệ quỷ, sắp sửa xuất hiện.
Nói đến đây, Vương Hàm khẽ dừng lại nhìn hắn một cái rồi nói tiếp:
- Như vậy chút chuyện hợp tác cỏn con giữa cậu và mấy tên kia thì làm được gì chứ? Thậm chí ngay cả một vị ngự quỷ nhân đỉnh cấp như cậu có lẽ cũng không tính là gì. Tôi nói lời này cũng không phải khoe khoang khoác lác, hay là hù dọa cậu, mà là thật. Tôi đã gặp được loại người này rồi, chỉ có hai từ để hình dung về người đó, chính là đáng sợ.
- Thậm chí tôi còn nghi ngờ bọn họ đã không khác gì so với một con quỷ. Nếu cậu có hứng thú thì đi với tôi một chuyến. Tôi có thể vì cậu tiến cử với người đó một chút.
Dương Gian nhìn chằm chằm hắn ta, trong lòng cũng không cho rằng tên này đang nói dối.
Bởi vì nếu chuyện linh dị vẫn luôn tồn tại từ trước đến nay, thì việc có một vài kẻ gặp đại nạn mà may mắn sống sót cũng không phải là không thể.
Dù sao cha của hắn cũng từng suýt chút nữa thành công khống chế lệ quỷ hoàn mỹ.
Chỉ là phương pháp này không thể bị phục chế, thậm chí cơ hội thành công cũng chỉ có một lần, lần thứ hai gần như không còn khả năng thành công.
Giống như việc Dương Gian treo cổ tự tử lần trước vậy.
Nếu làm thêm một lần nữa, khả năng cao hắn sẽ phải chế. Bởi vì lần đó cũng có một phần vận khí đã ủng hộ hắn. Giống như đi mua vé số vậy, có thể mua vé trúng một lần, nhưng mua vé hai lần mà trúng cả hai thì là chuyện không thể rồi.
Vương Hàm nói:
- Sao? Tôi rất có thành ý đó.
- Không hứng thú.
Dương Gian lạnh lùng nói, trực tiếp cự tuyệt.
- Tôi không có hứng thú đối với một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, suốt ngày ẩn núp ở trong bóng tối. Sống lâu thì có ý nghĩa gì chứ. Nếu tôi muốn, việc sống sót mười năm cũng không phải là chuyện không thể. Tần lão của tổng bộ cũng là người sống hơn trăm năm, nhưng điều này cũng không thể chứng minh điều gì cả.
Vương Hàm có chút sững sờ, hắn ta không ngờ được là Dương Gian lại tự tin như vậy. Lại dám bảo hắn có thể sống sót được mười năm, hơn nữa còn không đặt người kia vào trong mắt.
Sắc mặt hắn ta khẽ động.
Hắn quyết định lần nữa lộ ra thêm chút bí mật.
- Cậu không quan tâm đến những chuyện này cũng không sao. Nhưng liệu cậu có nghĩ đến không, phương pháp khống chế hai con lệ quỷ, tạo nên cân bằng mà chúng ta sử dụng từ trước đến giờ là sai lầm. Toàn bộ ngự quỷ nhân, kể cả tôi đều đang sử dụng một phương pháp sai lầm để sống sót. Chẳng mấy chốc nữa loại phương pháp này của chúng ta sẽ đi đến ngõ cụt.
- Đây mới chính là nguyên nhân vì sao mạng của ngự quỷ nhân chúng ta lại ngắn như vậy. Mà khả năng bọn họ có được phương pháp khống chế lệ quỷ tốt hơn. Trước đó cậu cũng nói, sinh mạng là quan trọng nhất, tiền tài, địa vị mấy thứ kia chỉ là hư vô.
Dương Gian vẫn không hề lay động, chỉ hỏi với giọng điệu lạnh như băng:
- Vậy sao cậu biết được phương pháp của bọn họ là đúng?
- Là sống lâu hơn phải không? Theo tôi thấy, trạng thái hiện tại của cậu cũng có thể sống được rất lâu. Nhưng nhân tính của cậu đã không còn nữa, nếu còn tiếp tục thì ngay cả khái niệm làm người của cậu cũng sẽ bị bóp méo. Đây là một loại ăn mòn tình thần, không có cách nào nghịch chuyển.
- Sống càng lâu, loại ăn mòn này sẽ càng mạnh. Đến cuối cùng người sống là quỷ hay là người?
Nghe vậy, Vương Hàm liền ngơ ngẩn, dường như hắn ta không ngờ được Dương Gian sẽ nói như này.
Hắn ta cứ tưởng phương pháp sống lâu chính là phương pháp chính xác, nhưng lời này của Dương Gian đã phá hủy quan niệm này của hắn ta… Dường như suy luận kia của hắn ta cũng không đúng.
Vương Hàm lập tức hỏi ngược lại.
- Cậu biết được điều gì?
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Tôi không biết gì cả, tôi chỉ trải qua khá nhiều chuyện linh dị mà thôi. Toàn bộ chân tướng đều được ẩn giấu ở bên trong tùng chuyện linh dị. Chỉ cần cậu tham gia xử lý chuyện linh dị, sau đó cậu sẽ phát hiện ra. Mỗi một chuyện linh dị đều đang ẩn giấu một bí mật đáng sợ nào đó. Những chuyện linh dị kia cũng không phải bộc phát một cách vô duyên vô cớ. Mà là có ngọn nguồn, chúng ta có thể đi ngược theo nó để tìm hiểu.
- Nếu cậu chỉ có thể ngược dòng tìm hiểu về mười mấy năm trước, thì tôi có thể tìm hiểu về hơn một trăm năm trước.
Điều hắn nói cũng không phải là bông đùa.
Những tin tức ẩn giấu ở phía sau chuyện linh dị mới là thứ khiến cho người ta phải cảm thấy hoảng sợ.
Lúc còn sống, quỷ gõ cửa là một vị ngự quỷ nhân. Sau đó khả năng lão đã ngã lầu mà chế. Còn quỷ ảnh của hắn và cỗ thi thể du đãng trong khách sạn kia là một. Quỷ họa và tủ quỷ có chút liên hệ nào đó. Quan tài quỷ và tấm linh vị trong tay Quách Phàm có mối liên kết rất lớn. Còn có chiếc xe buýt quỷ mà Tần lão lái lúc trước, đồng thời còn đâm chết cha của hắn. Ngoài ra ở trong tiểu khu của hắn, có một tòa nhà cổ thời dân quốc, bên trong có chứa một ít bí mật…
Còn có rất nhiều vật phẩm linh dị mang phong cách từ thời kỳ Dân quốc, chứ không phải thời hiện đại.
Gì mà thanh sài đao, cây kéo quỷ, máy chụp ảnh, tủ quỷ, tấm gương quỷ…
Nhưng Dương Gian sẽ không nói cho người khác biết về những manh mối này, ngay cả trong laptop của hắn cũng không có ghi chép lại. Hắn chỉ chôn giấu chuyện này ở trong lòng. Cho nên trong quá trình giao lưu với tên Vương Hàm này, hắn đều chỉ kể một vài thứ vụn vặt, không hề muốn tiết lộ tin tức quan trọng.