Giờ phút này, Vương Hàm chỉ biết im lặng. Càng ngày hắn ta càng kiêng kỵ Dương Gian hơn.
"Tên Dương Gian này… Không đơn giản chút nào."
Trước đó hắn ta của tưởng Dương Gian chỉ là một vị ngự quỷ nhân rất lợi hại mà thôi, chứ không có suy nghĩ quá sâu xa. Hiện tại xem ra, những thứ mà Dương Gian biết còn nhiều hơn so với hắn ta.
Cho nên Dương Gian mới quan tâm đến sinh mệnh của những người bình thường, thậm chí muốn bảo vệ một cô gái. Đây không phải là do hắn sai, mà chính là nhân tính. Còn hắn ta, khái niệm về người sống của hắn ta đã bị vặn vẹo. đang dần thoát ly khỏi phạm quy của một người bình thường. Cho nên hắn ta mới không thể nào hiểu được hành vi kia của Dương Gian. Đây chính là sai lầm, hắn ta bắt đầu lệ quỷ hóa.
Đây chẳng khác gì một loại khôi phục khác.
Vương Hàm ngẩng đầu nhìn về phía Dương Gian.
- Lần này đến tìm cậu đúng là hoàn toàn chính xác. Nói chuyện với cậu để cho tôi hiểu ra rất nhiều thứ. Cảm ơn cậu, hi vọng cậu có thể tiếp tục sống sót, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể có cơ hội gặp mặt.
Dương Gian lãnh đạm nói:
- Tôi sẽ tiếp tục sống sót, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy cậu. Bởi vì lần sau, khả năng cao tôi sẽ xử lý cậu. Ý nghĩ của cậu quá nguy hiểm. Mặc dù tôi cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng tôi không cho phép một vị ngự quỷ nhân nguy hiểm như cậu xuất hiện ở trên địa bàn của tôi.
Vương Hàm gật gật đầu.
- Tôi hiểu, sau này tôi sẽ chú ý hơn trong các lần gặp mặt.
Hắn ta hiểu, đây là lời cảnh cáo của Dương Gian.
- Được rồi, chuyện hôm nay liền dừng lại tại đây. Sau khi bữa tiệc kết thúc, lăn được bao xa thì cứ lăn.
Cách nói chuyện của Dương Gian vẫn như cũ, không chút khách khí. Dường như không để người khác vào trong mắt.
Hắn đứng lên, quay người trở về.
Sắc mặt Vương Hàm vẫn chết lặng, không hề thay đổi, vết thương do đạn bắn ở trên trán đang rướm máu. Khiến cho người ta có cảm giác hắn ta giống như là một cỗ thi thể, quá đáng sợ.
Quỷ vực của Dương Gian đang biến mất.
Thực ra cái này cũng không phải là quỷ vực thực sự, mà nó chỉ là một loại ảo giác do mắt quỷ tạo ra mà thôi.
Nhưng đối với người bình thường mà nói, loại ảo giác này đã tồn tại gần như chân thực, bọn họ không thể nào nhận ra. Nhưng ở trong trường hợp như này là đã đủ. Dù sao với trạng thái hiện tại của Dương Gian, việc sử dụng một con mắt quỷ cũng không có ảnh hưởng gì.
Khi hắn trở về, rất nhiều người đều nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ dần dần hiện ra rõ ràng, giống như một cái bóng dần dần ngưng tụ thành thực thể vậy.
Không ít người lại tỏ ra sửng sốt một lần nữa.
Dương Gian bình tĩnh trở lại ghế sô pha và ngồi xuống, giống như nãy giờ không có chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ mới sử dụng năng lực của một con mắt quỷ, tạo ra ảo giác, Dương Gian đã chứng minh cho mọi người ở đây biết, chuyện linh dị là thực.
Hắn vừa mới ngồi xuống, lập tức có mấy vị tổng giám đốc giơ tay lên và nói:
- Tôi đầu tư vào những hạng mục này.
- Tôi cũng đầu tư.
Số lượng người lựa chọn đầu tư có không ít, nhưng vẫn có một số người đang chần chờ. Không phải bọn họ không muốn tin, mà là điều kiện Dương Gian đưa ra quá cao, một tỷ. Con số đó đã đủ để ngăn cản bọn họ ở phía ngoài, trừ phi bọn họ dốc sạch túi, bán hết toàn bộ nồi niêu xoong chảo trong nhà, đánh cược toàn bộ tài sản vào đây thì may ra mới đầu tư nổi. Nhưng như vậy chẳng khác nào bọn họ đã phá sản.
Nếu công ty bị phá sản rồi thì còn được tính là tổng giám đốc hay sao?
Cho nên phần lớn người vẫn không nỡ.
Số lượng người tham gia đầu tư vào các hạng mục là hơn mười người. Nhưng con số này đã thỏa mãn yêu cầu của Dương Gian rồi.
Ánh mắt của Dương Gian ở một bên đang phát sáng, tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
Bởi vì điều này cũng có nghĩa là sổ sách mà cô quản lý lại có thêm mấy chục tỷ tiền mặt, thậm chí còn có thể nhiều hơn. Trong tay cô lại nắm giữ một lượng tiền lớn như vậy, đúng là quá kích động. Mặc dù tiền này là của Dương Gian, nhưng trong lòng cô đã tự coi bản thân là người của Dương Gian, nên tiền này là của hắn hay của cô đều giống nhau.
Giang Diễm kích động nói nhỏ:
- Tốt quá, bọn họ đều đồng ý đầu tư.
Dương Gian vẫn không có biểu hiện gì. Thực tế, với năng lực của hắn, chỉ cần một lần hành động là có thể kiếm được một lượng tiền tài khó có thể tưởng tượng. Sở dĩ hắn muốn để cho những người này đầu tư, không phải hắn coi trọng tiền tài trong tay bọn họ, mà là để ý đến nhân mạch, sự trợ giúp về nhân lực của bọn họ. Nhằm đẩy nhanh tiến độ của kế hoạch.
Dù sao cũng có quá nhiều hạng mục, cần người hỗ trợ triển khai.
Chỉ một mình công ty cao ốc Thượng Thông căn bản không thể kham nổi. Dù công ty xây dựng của Trương Hiển Quý có tham dự vào đi nữa, thì kế hoạch cũng còn thiếu rất nhiều.
Lúc này nhất định phải dựa vào người khác.
Dù sao đây cũng không phải là chuyện linh dị, mà chỉ là chuyện hợp tác buôn bán bình thường, không thể đơn đả độc đấu. Kêu gọi đầu tư, tổng hợp nhân lực, tài lực mới là lựa chọn chính xác nhất. Mặc dù Dương Gian không hiểu làm ăn buôn bán, nhưng ở công ty mấy ngày, mưa dầm thấm đất, nên cũng hiểu được đôi chút.
Vả lại hắn cũng không quan tâm nhiều đến việc này.
Chỉ cần giao cho mấy người hắn yên tâm là được, hắn chỉ nhận kết quả từ bọn họ là xong.
- Nếu mọi người muốn bàn bạc về chuyện đầu tư thì có thể đến công ty của tôi tìm tổng giám đốc Vương, ông ấy là người phụ trách toàn bộ kế hoạch lần này.
Đến lúc này, Dương Gian chậm rãi mở miệng nói, sau đó chỉ tay vào Vương Bân ở ghế đối diện.
Vương Bân gật gật đầu, hướng mọi người chào một cái, cho thấy thân phận. Mặc dù sắc mặt ông ta khá bình tĩnh, nhưng trong lòng lại kinh thán không ngớt.
Từ xưa đến nay ông ta chưa bao giờ gặp trường hợp nào lôi kéo đầu tư như thế này.
Đây cũng giống như một đống tổng giám đốc chơi bài vậy, hùn tiền vô chơi là xong, quá dễ dàng.
Quả nhiên, không phải là làm ăn dễ, mà là do thế giới này đang thay đổi. Những kẻ có tiền đã nhận được tin tức, nên đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Thứ thuyết phục họ đầu tư không phải là Dương Gian, mà là tình thế.