Trong lòng Vương Bân thầm cảm khái.
"Ai có thể nghĩ ra được, nửa năm trước còn là một cậu học sinh nghèo. Vậy mà thoáng qua nửa năm lại trưởng thành đến mức độ này, quản lý một tòa thành thị… Quả nhiên là loạn thế sinh anh hùng. Tiếc là San San nhà mình và cậu ta không có chút phát triển nào, nếu không cũng không chỉ có kết quả này."
Vương San San, con gái của ông ta, suốt ngày giữ bộ mặt lạnh như băng, không có cảm tình, giống như cả thế giới đang nợ cô vậy, khiến cho người ta khó có thể thích ứng.
Huống hồ trước đó… Dương Gian còn bị vợ của ông ta dùng gậy đánh uyên ương một trận. Nếu không tình huống có lẽ có chút thay đổi.
Vương Bân khẽ liếc mắt nhìn hai cô gái một trái một phải ở bên cạnh Dương Gian.
Hôm nay, với địa vị này của Dương Gian, ở bên người đã không còn thiếu mỹ nữ. Hơn nữa cô gái tên Giang Diễm này đã đi theo Dương Gian từ rất lâu, đã trở thành quản gia của toàn bộ công ty. Có được sự tín nhiệm của một vị đại nhân vật như vậy có nghĩa là gì thì ai nấy đều rất rõ ràng.
- Những thứ mà hôm nay tôi muốn nói chỉ có như vậy thôi. Mặc dù còn khá nhiều chuyện, nhưng đều là bí mật trong giới ngự quỷ nhân, tôi cũng không tiện nói ra nhiều. Tránh trường hợp lại dọa sợ mấy người. Nếu mấy người muốn thì cứ lên mạng tìm kiếm những nội dung liên quan là được. Tôi cũng sẽ không lảm nhảm quá nhiều, mọi người cứ tiếp tục tham gia bữa tiệc đi.
Lúc này, Dương Gian lại đứng lên một lần nữa, chuẩn bị rời đi.
Nhưng có một vị tổng giám đốc khẽ giơ tay nói:
- Tổng giám đốc Dương, xin dừng bước. Tôi có chút vấn đề muốn hỏi ngài một chút, không biết ngài có thể giải đáp chút thắc mắc này cho tôi không.
Dương Gian dừng lại và hỏi:
- Có vấn đề gì?
Người kia nói:
- Nếu như những người đầu tư như chúng tôi gặp phải nguy hiểm, vậy công ty có tiến hành cứu viện không?
Những người khác cũng nhìn về phía Dương Gian, bọn họ cảm thấy chuyện này rất quan trọng.
Đầu tư không là gì, điểm mấu chốt nhất mà bọn họ quan tâm chính là liệu tính mạng có được bảo hộ không.
Dương Gian nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Ở bên trong phạm vi của thành phố Đại Xương, có bất cứ nguy hiểm nào có thể đến tìm tôi. Cho dù tôi không có mặt ở đây, tôi cũng sẽ sắp xếp người đi cứu viện. Mấy người là người đầu tư, tôi đương nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho mấy người. Nhưng nếu nằm ngoài phạm vi của thành phố Đại Xương, thứ lỗi cho tôi bất lực. Dù sao tôi cũng không thể vì một cuộc điện thoại mà chạy thẳng ra nước ngoài để cứu mấy người, nếu mấy người gặp nguy hiểm ở nước ngoài được? Bởi vì như vậy không phải đi cứu, mà là đi nhặt xác.
Không ít tổng giám đốc mỉm cười, bọn họ cảm thấy lời Dương Gian nói vẫn có chút đáng tin.
- Như vậy thì tôi yên tâm rồi.
Vị tổng giám đốc kia khẽ gật gật đầu, quyết định phải nhanh chóng chuyển đến thành phố Đại Xương.
- Nếu còn có câu hỏi nào thì cứ hỏi, tôi sẽ cố gắng giải đáp cho mọi người.
Thái độ lần này của Dương Gian khá thân thiện, dù sao người ta cũng bỏ tiền cho hắn rồi, nên tốt một chút.
Mã Hữu Tài chần chờ một chút, sau đó nói:
- Tôi nghe người ta nói, tổng giám đốc Dương chính là đội trưởng của thành phố Đại Xương, không biết đội trưởng này có nghĩa là gì?
- Là do tổng bộ sắp xếp, một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong, sau khi xử lý số lượng chuyện linh dị đủ nhiều, sẽ được tổng bộ chọn làm đội trưởng…
Dương Gian lập tức nói, đối với người ngoài thứ này là bí mật, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần hỏi một chút là biết.
Dù sao bọn họ cũng không phải là người trong giới ngự quỷ nhân, nên tin tức nhận được không ngang nhau.
Đội trưởng?
Nghe Dương Gian nói, không ít người nhìn nhau, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, dường như bọn họ đã chọn trúng bảo bối.
Có thể nói quyền lợi của đội trưởng là không biến giới, nếu ở thời cổ đại, có thể ví đội trưởng là chư hầu một phương.
Lại có người hỏi.
- Đội trưởng Dương là đội trưởng, vì sao lại quản lý một thành phố? Dựa theo những gì ngài nói lúc nãy, địa phương quản lý của ngài chắc chắn không chỉ có mỗi thành phố Đại Xương chứ.
Dương Gian liếc mắt qua, nhìn chằm chằm người này mấy giây, sau đó nói:
- Bởi vì tôi không muốn quản, cũng quản không nổi. Không phải cứ địa bàn lớn là tốt. Con người càng tham thì sẽ chết càng nhanh. Cho ông làm tổng thống thế giới, liệu ông có thể đảm bảo được toàn bộ thế giới hòa bình không? Nhưng nếu chi cho ông một thôn làng, vậy chắc chắn ông có thể quản lý nó thật tốt, ngăn nắp, đâu ra đó.
Người kia lập tức nói xin lỗi:
- Thì ra là vậy, xin lỗi ngài, là do tôi cân nhắc không chu đáo.
Vừa nãy ý của người này cũng không phải nghi ngờ năng lực của Dương Gian, mà là hỏi vì sao địa bàn của Dương Gian lại nhỏ. Nhưng hiện tại xem ra ý nghĩ của ông ta đã phạm phải sai lầm.
Địa phương quản lý càng lớn, càng có nhiều chỗ cần phải quản.
Đối với Dương Gian mà nói, đây là một chuyện tốt, nhưng đối với những người như bọn hắn thì là cực kỳ xấu.
Việc Dương Gian nhìn chằm chằm hắn ta mấy giấy cũng là đang cảnh cáo, nên thu hồi loại tâm tư này.
Sau đó, Dương Gian lại giải đáp một số nghi vấn cho những người khác. Trong quá trình này có một số người đang chần chờ cũng dần dần quyết định đập nồi bán sắt đi đầu tư.
- Đội trưởng Dương bữa tiệc hôm nay đã quấy rầy cậu quá nhiều rồi. Tôi xin phép cáo từ trước, hi vọng sau khi gặp mặt nhau, hai ta vẫn có thể như ngày hôm nay. Ngồi xuống nói chuyện phiếm, chứ không phải dương cung bạt kiếm.
Chỉ một lát sau, Vương Hàm đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Dương Gian liếc hắn ta một cái:
- Vậy còn phải xem mức độ vặn vẹo của cậu đến mức nào. Nếu cậu đã vặn vẹo, không khác gì một con quỷ. Thì tôi sẽ không khách khí đối với cậu như này đâu.
- Hi vọng sẽ như thế.
Vương Hàm gật gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Tổng giám đốc Tiền hơi do dự một chút, cuối cùng cũng không rời đi với Vương Hàm, mà lựa chọn lưu lại.
Sau đó, Dương Gian dẫn theo Giang Diễm và Trương Lệ Cầm qua lại trong đại sảnh, vừa ăn đồ ăn vừa chào hỏi mấy người khác, bắt chuyện một hai câu. Đương nhiên những câu nói kia đều là những lời người khác thổi phồng về Dương Gian. Như kiểu khen Dương Gian là tuổi trẻ tài cao các thứ gì đó, nhằm rút ngắn mối quan hệ.