Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1504 - Chương 1505: Bình Thản

Chương 1505: Bình Thản

Đúng lúc này, một thanh âm ỏn à ỏn ẻn vàng lên, cô gái chân dài tên Đường Yến Yến vừa nãy đã cầm một Lý Dương rượu vang, đi đến, tỏ ra áy náy nói:

- Tổng giám đốc Dương, vừa rồi thật sự có lỗi, không nhận ra được ngài. Tôi xin tự phạt một Lý Dương, hi vọng ngài đại nhân đại lượng không nên để chuyện vừa rồi ở trong lòng.

Hiện tại trong lòng cô ta cũng có chút không yên cùng bất an.

Nhưng đồng thời cũng có chút chờ mong, dù sao vừa nãy cô ta cũng có đi chào hỏi hai người, đồng thời không hề bị từ chối. Mặc dù trong lòng có mắng hai người Dương Gian và Trương Vĩ là điếu ti, nhưng cô ta cũng chưa nói ra miệng.

Mà lời chưa nói ra miệng thì không thể coi là lời nói được.

Nếu có thể lôi kéo chút quan hệ với người thanh niên này thì không còn gì tốt hơn. Sắc mặt Dương Gian vẫn bình tĩnh, hờ hững nói:

- Không sao hết, chỗ này phần nhiều đều không nhận ra tôi.

- Tổng giám đốc Dương đúng là sảng khoái. Vậy chén rượu này của tôi coi như là lời nhận lỗi.

Đường Yến Yến không nói thêm gì, giơ chén rượu vang trong tay lên, một hơi cạn sạch.

Dương Gian nói:

- Không cần phải xin lỗi với tôi, bởi vì cô cũng không hề làm chuyện gì sai trái cả.

Đường Yến Yến đặt chén rượu trong tay xuống, sắc mặt có lẽ vì rượu nên hơi ửng đỏ một chút, cô ta lại ỏn à ỏn ẻn nói:

- Không biết công ty của tổng giám đốc Dương còn tuyển người hay không? Tôi muốn xin vào công ty của ngài để làm việc, ngài thấy tôi có được không?

Lời này vừa ra.

Giang Diễm ở bên cạnh lập tức cảnh giác, sao đó nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào cô gái này.

Là phụ nữ làm sao cô không biết ý đồ của cô gái kia là gì.

Rõ ràng là đang muốn câu dẫn Dương Gian.

Dương Gian nhìn qua hai bên một chút.

- Tôi rất ít khi quản chuyện của công ty. Việc nhận người là do A Vĩ phụ trách. A Vĩ, cậu ở đâu vậy?

- Tiểu Dương, chuyện gì thế, tôi đang ăn đồ ăn đây? Thật là bận rộn chết đi được. Tiểu Dương, cậu cũng lớn rồi, phải học được cách tự lập đi thôi, đừng có động đến chuyện gì cũng kêu tôi. Tôi sẽ áp lực lắm đấy.

Trương Vĩ bưng một dĩa thức ăn vừa ăn vừa nói ở trên hành lang.

Dương Gian nói:

- Cô gái này muốn xin vào công ty làm việc, cậu chiếu cố một chút?

Trương Vĩ vừa ăn vừa gật đầu nói:

- Không thành vấn đề.

Đường Yến Yến cười chào nói:

- Chào ngài, tổng giám đốc Vĩ.

Trương Vĩ nói:

- Đừng có gọi tôi là tổng giám đốc Vĩ, tôi họ Trương... Muốn xin vào công ty phải không, không vấn đề gì, cô có biết chơi game không?

- A?

Nụ cười trên mặt Đường Yến Yến lập tức cứng đờ.

- Tôi đi qua bên kia ngồi một chút.

Dương Gian vỗ vỗ bả vai Trương Vĩ, sau đó rời đi.

- Sao vậy, cậu có hứng thú đối với cô gái vừa rồi?

Lúc này Giang Diễm ôm lấy cánh tay của Dương Gian, tỏ ra có chút ghen tuông nói:

- Cô ta có cái gì tốt đâu chứ, dáng người thì thua chị Cầm, dung mạo thì không sánh bằng tôi. Không phải chỉ là dáng hơi cao, hơi gầy một chút thôi sao?

- Đây chỉ là những lời xã giao bình thường thôi, đừng có nói lung tung.

Trương Lệ Cầm ở bên cạnh lập tức giải thích, sau đó ánh mắt quét một vòng ở trên người của Dương Gian, mỉm cười nói:

- Với lại người khác nhiệt tình chạy đến mời rượu, chúng ta cũng không thể đưa tay đánh mặt cười của người ta được. Vẫn nên đáp lại một chút cho phải phép.

Giang Diễm hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Tôi chỉ không thích những cô gái như vậy ẩn hiện ở bên người của Dương Gian thôi mà.

Dương Gian không nói lời nào, lúc này trong lòng hắn có chút đăm chiêu.

Chuyện mà hắn suy nghĩ không phải là chuyện vừa rồi, mà chính là những việc Vương Hàm nói trước khi rời đi.

Chính là việc khống chế lệ quỷ hiện tại là một con đường sai lầm.

Như vậy, cái gì mới được coi là đúng đây?

Trước khi bữa tiệc kết thúc, Dương Gian đã rời khỏi đó. Những chuyện còn lại hắn bàn giao hết cho Vương Bân và Trương Hiển Quý đi làm. Dù sao hắn cũng không dư thời gian mà đi xử lý những chuyện trên phương diện làm ăn. Vả lại hắn cũng không có hứng thú đối với vấn đề này.

Chạng vạng tối.

Một chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự của tiểu khu Quan Giang.

- Cuối cùng cũng về đến nhà, mệt chết đi được.

Sau khi xuống xe, Giang Diễm khẽ duỗi người một cái, khuôn mặt hơi ửng đỏ, mang theo một chút men say.

Dương Gian mở miệng nói:

- Đi nghỉ ngơi sớm một chút đi. Nhớ gọi điện cho mẹ tôi nhiều nhiều một chút. Có việc gì thì phải nói cho tôi ngay, cô cũng không phải không biết chuyện ở thôn kia.

Giang Diễm nói với giọng điệu nũng nịu:

- Biết rồi, biết rồi, người ta sẽ thay cậu quan tâm chăm sóc bác gái nhiều hơn. Nhất định sẽ không để cho cậu phải lo lắng. Vậy tôi đi tắm trước đây, tý nữa tìm cậu sau.

Nói xong, cô không quên ném cho hắn một cái mị nhãn rồi hoan hỉ rời đi.

- Chuyến về quê cùng Giang Diễm, hai người chơi vui chứ?

Trương Lệ Cầm khẽ cười nói, sau đó đi rót cho Dương Gian một ly nước và được đến trước mặt hắn.

Dương Gian trầm mặc một chút rồi nói:

- Cô ấy và tôi thiếu chút nữa chết ở quê. Chỗ kia xuất hiện lệ quỷ, hơn nữa còn cực kỳ hung hiểm, là một chuyện linh dị rất phiền phức. Tôi nhớ Giang Diễm có cho người đưa đến một chiếc quan tài đúng không.

Trương Lệ Cầm nhỏ giọng nói:

- Quan tài, hiện tại nó còn được đặt ở trong khu nhà cũ kia. Tôi không dám hỏi nhiều, cũng không biết trong đó chứa cái gì.

Dương Gian nói:

- Ừm, chờ tí nữa tôi đi kiểm tra nó một chút xem sao. Hiện tại cô đi đến căn phòng cầm quyển bút ký kia của tôi. Tôi muốn ghi lại hết toàn bộ những chuyện xảy ra ở quê.

Hắn không dám lưu những tin tức này ở trong máy tính, bởi vì chỉ cần kết nối mạng, cũng chẳng khác gì hắn cho không người ta đống tin tức này. Vì vậy hắn có thói quen ghi lại bút ký.

Trương Lệ Cầm gật gật đầu, đứng dậy.

Nhưng cô cũng không lập tức rời đi, mà hơi chần chừ một chút. Sau đó, môi đỏ khẽ mím, cô quay người đột nhiên ôm lấy Dương Gian, dựa sát vào người đàn ông này.

- Có việc gì à?

Dương Gian bình thản hỏi, dường như hắn không hề có chút phản ứng nào đối với tình huống này.

Bình Luận (0)
Comment