Trương Lệ Cầm lẩm bẩm nói:
- Nếu cậu đã có Giang Diễm rồi, thì sau này tôi phải làm sao đây? Liệu cậu có còn quan tâm tôi nữa hay không? Sau này tôi còn có thể lén lút chạy qua phòng của cậu được nữa không vậy? Tôi biết cậu đã không còn tình cảm gì, có thể trong mắt cậu tôi chỉ là một công cụ cho cậu giải buồn, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng tôi thì khác, tôi chỉ là một cô gái bình thường, tôi sẽ có tình cảm, có ghen ghét, ghen tuông. Đương nhiên, cũng sẽ yêu một người.
- Ý cô muốn nói là cái gì vậy?
Dương Gian hơi cúi đầu nhìn cô.
Trương Lệ Cầm ngẩng đầu nhìn Dương Gian, ánh mắt tràn đầy mong đợi nói:
- Tôi muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh cậu. Lần sau, nếu cậu có đi ra ngoài, thì liệu tôi có thể đi cùng với cậu không?
Dương Gian bình thản nói:
- Chỉ là chuyện này? Việc tôi mang Giang Diễm về nhà là vì cô ấy trẻ hơn cô, thích hợp đóng vai bạn gái hơn. Ngoài ra cũng có thể loại bỏ đi những lời nói không hay. Nếu tôi mà dẫn cô theo thì người ta còn tưởng rằng tôi đang được phú bà nào đó bao nuôi cũng nên. Cô thật sự cho rằng tôi và Giang Diễm đi về quê với nhau là đang đi nghỉ phép đó hả? Chờ sau khi ghi chép xong mọi chuyện, cô sẽ cảm thấy may mắn vì tôi đã không mang cô đi theo.
Con ngươi của Trương Lệ Cầm khẽ động, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Cô khá hiểu con người của Dương Gian, cách thức nói chuyện của hắn rất thẳng thắn, không quanh co vòng vèo. Cho nên cô không cần thiết phải đi nghi vấn độ tin cậy trong lời nói của hắn.
Dương Gian chợt nói:
- Thực ra, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cô quan trọng hơn Giang Diễm một chút.
Trương Lệ Cầm lập tức mở to hai mắt, tỏ vẻ chờ mong hỏi:
- Nghĩa là sao vậy?
Dương Gian hơi ngẩng đầu, nhìn ra không gian tối đen như mực ngoài cửa sổ.
- Tôi cần có một người bên cạnh để nhắc nhở tôi rằng, tôi vẫn còn là một con người, còn có nhân tính. Tính cách cũng chưa vặn vẹo đến mức không còn hứng thú đối với phụ nữ. Xét theo một mức độ nào đó mà nói, sự xuất hiện của cô cũng khá kịp thời. Bởi vì sự xúc động của tôi không phải khi nào cũng có. Đồng thời cũng không phải ai cũng có đủ can đảm để đến gần một dị loại như tôi.
- Gan của cô rất lớn. Nếu đổi lại là Giang Diễm, thì ngay cả tầng năm cô ấy cũng không dám đi lên.
Trương Lệ Cầm nói:
- Tôi cũng không có nghĩ được nhiều như vậy. Với lại ở trong mắt tôi lại không giống. Những thời điểm nhìn thấy cậu sử dụng lực lượng linh dị, trong lòng tôi lại có chút kích động. Không những không sợ, mà ngược lại nó còn có chút hấp dẫn, khiến tôi muốn đi tiếp xúc. Thậm chí ngay khi cậu mở ra mắt quỷ, tôi còn muốn đi qua kiểm tra…
Dương Gian nói:
- Nghe giống như một loại bệnh tâm lý thế nhỉ.
Si mê lực lượng linh dị, hoặc là nói ưa thích dị loại, đây là dấu hiệu cho thấy tâm lý đã vặn vẹo. Có lẽ đây là hậu quả sinh ra khi Trương Lệ Cầm phải chịu đựng những nỗi sợ hãi trước kia.
Trương Lệ Cầm vội vàng giải thích:
- Không, không phải vậy, cậu là ngoại lệ. Đối với những thứ quỷ quái khác, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn và sợ hãi, sợ hãi đến phát run.
Dương Gian nói:
- Tôi không phải bác sĩ, nên không thể hiểu thấu được loại tư tưởng này của cô. Nếu không có chuyện gì thì cô nên đi lên trên lấy bút ký, bắt đầu công việc thôi.
- Có thể đợi tối nay mới làm không?
Trương Lệ Cầm tỏ ra có chút u oán nói:
- Hiện tại Giang Diễm đang đi tắm. Mà mỗi lần tắm của cô ấy đều rất lâu. Tôi muốn ở cùng một chỗ với cậu một lúc, đi đến phòng của tôi đi, có được không? Cũng lâu rồi hai chúng ta chưa từng ở một chỗ với nhau, cậu không có ý định bồi tiếp tôi một hồi à?
Dương Gian trực tiếp cự tuyệt.
- Không có hứng thú, không đi. Nếu dư thừa tinh lực thì thay tôi ghi chép xong đã rồi lại nói.
- Được rồi, tôi đi lấy bút ký cho cậu để ghi chép.
Trương Lệ Cầm hé miệng, tỏ ra có chút thất vọng, buông ra, sau đó quay người đi lên trên.
Tuy nhiên sâu trong nội tâm của cô có chút mừng thầm, bởi vì cô biết Dương Gian sẽ không đuổi cô đi, cũng không coi cô như một thứ không có giá trị, tồn tại cũng được mà không tồn tại cũng chẳng sao. Ít ra cô vẫn còn có chút địa vị và giá trị, đối với cô mà nói, như vậy là đã đủ rồi.
"Phụ nữ đúng là khó hiểu."
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng, sau đó ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh.
Hắn đang chờ Trương Lệ Cầm đi lấy bút ký trở về. Bất chợt hắn có phát hiện ra điều gì đó, khẽ đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Một đứa trẻ với làn da màu xanh đen đang dán người trên tấm kính, hai con mắt đỏ đậm không có đồng tử đang quan sát hết mọi thứ. Dường như nó đã xuất hiện ở chỗ này từ rất lâu, vậy mà trước đó hắn không hề phát hiện ra.
Là quỷ đồng.
Trong lòng Dương Gian hơi run.
Tinh thân vừa mới căng lên đã hạ xuống.
Bản thân càng ngày càng giống như có tật giật mình, vừa nhìn thấy thứ này luôn luôn có cảm giác khẩn trương một cách vô thức.
Tuy nhiên tiểu gia hỏa này đang nhìn trộm cái gì ở chỗ này vậy?
Quỷ đồng đứng ở đó một lúc, sau đó không biết có phải là vì đã bị Dương Gian phát hiện ra hay sao mà nó đột nhiên quay đầu rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
"Không đúng."
Dương Gian đột nhiên đứng dậy, hắn nghĩ đến cái gì đó, liền vội vàng đi ra bên ngoài.
Mới đi ra khỏi biệt thự mấy bước, hắn đã nhìn thấy, cách đó không xa, phía dưới một ngọn đèn đường đang có một cô gái đứng yên tại chỗ. Cô gái này mắc một chiếc bộ váy dài màu trắng, trên cổ quấn khăn, lộ ra da thịt trắng nõn. Lúc này cô gái kia đang đứng tại chỗ và nhìn về phía này, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, không chút dao động, giống như một con rối vậy.
Còn quỷ đồng lại đang chạy xung quanh cô gái này, giống như đang chơi đùa, lại giống như đang bảo vệ cô gái.
Vương San San?
Trong lòng Dương Gian khẽ động, lập tức đi đến.
- Cậu tìm tôi?
Giọng nói của Vương San San rất lãnh đạm.
- Ừm, đi với tôi.
Dương Gian không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn đi theo.