Vương San San lạnh như băng nói:
- Cả ngày hôm nay cậu đang bận bịu chuyện gì vậy? Vừa trở về đã cùng cô gái kia ôm ấp, có vẻ như cậu rất thích chuyện này.
Dương Gian nói:
- Ở cùng một chỗ với người khác dù sao cũng tốt hơn là việc ở cùng một chỗ với thi thể và lệ quỷ suốt ngày, đúng không?
- Tùy cậu.
Vương San San cũng không thèm để ý đến chuyện này, cô chỉ nói:
- Cỗ quan tài mà lúc trước cậu đưa về đang lắc lư… Cậu đựng cái gì bên trong vậy? Là một con quỷ à? Nếu là quỷ thì cách xử lý kia của cậu có phải là hơi tùy tiện quá không. Dùng quan tài bình thường không có cách nào giam giữ được thứ đồ chơi kia.
Sắc mặt Dương Gian hơi cứng lại:
- Quan tài xuất hiện dị thường? Chuyện này bắt đầu từ khi nào.
Vương San San nói:
- Ngày hôm nay.
Dương Gian nhíu nhíu mày:
- Không thể nào, cỗ thi thể kia vẫn chưa tỉnh lại. Theo lý mà nói thì nó vẫn còn phải tiếp tục hư thối, đến khi nào hư thối hoàn toàn thì mới kết thúc. Sao có thể xuất hiện dị thường được.
Trước kia, khi còn ở quê, hắn cũng từng quan sát nó rất nhiều ngày, nhưng không hề có chút động tĩnh nào cả.
Nếu không hắn cũng sẽ không dám cho người vận chuyển đến và đặt ở trong tiểu khu như vậy.
Bởi vì nếu nó mà xảy ra chuyện thì toàn bộ tiểu khu này coi như xong đời.
"Xem ra bản thân mình vẫn còn hơi lỗ mãng, chưa đủ cẩn thận."
Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ như vậy.
- Quỷ đồng phản ứng rất kỳ quái, tôi đã ra lệnh cho nó đi tập kích con quỷ bên trong, nhưng nó không hành động.
Vương San San vừa đi vừa nói, âm thanh khá thanh lãnh, nhưng rất em tại. Khiến cho người ta có cảm giác quỷ dị, không nói nên lời.
Dương Gian nói:
- Loại tình huống này chỉ có hai khả năng, một là quỷ đồng bị mất khống chế.
- Không thể nào, vừa rồi tôi đã bảo nó đi qua tìm cậu, nó rất nghe lời.
Vương San San liếc nhìn hắn một cái rồi nói:
- Đứng có lúc nào cũng nghi ngờ đứa nhỏ có vấn đề. Chắc chắn là quan tài của cậu có vấn đề. Cậu đúng là một người vô trách nhiệm, xảy ra chuyện cứ thích nghi ngờ cho nó.
- Ách…
Dương Gian giật mình một chút.
Hắn không nghĩ Vương San San lại quan tâm đến đứa bé này như vậy.
Chẳng lẽ do quỷ đồng được sinh ra từ trong bụng của cô, nên cô có cảm tình đối với nó?
- Vậy chỉ còn trường hợp thứ hai chính là thứ bên trong quan tài không phù hợp với điều kiện tập kích của quỷ đồng.
Dương Gian nói tiếp:
- Mệnh lệnh của cậu là để cho quỷ đồng tập kích quỷ bên trong quan tài. Nhưng nếu quan tài không có quỷ, vậy quỷ đồng cũng sẽ không hành động.
- Ừm, hẳn là như vậy rồi.
Vương San San gật gật đầu.
Dương Gian bất chợt nghĩ đến.
"Còn có khả năng thứ ba, thứ bên trong quan tài có lẽ… Không phải quỷ."
…
Vương San San vẫn lãnh đạm như cũ. Ở dưới ánh đèn ban đêm, da thịt trắng nõn của cô có chút trong suốt, giống như không hề có chút huyết sắc nào vậy, nhưng lại không có màu trắng bệch. Bởi vì được học vũ đạo từ nhỏ, nên cách di chuyển của cô khá uyển chuyển và linh hoạt. Khó có thể tưởng tượng nổi là trên thế giới này lại có một cô gái đặc biệt như này.
Nhưng nào ai có thể nghĩ đến, rốt cục cô gái này đã phải trải qua những chuyện gì thì mới có thể trở nên như vậy.
Dương Gian đi ở bên cạnh, bất chợt hỏi một câu.
- Sao bữa tiệc hôm nay không nhìn thấy cậu.
Vương San San nói:
- Cha tôi có gọi, nhưng tôi không hứng thú, nên không đi qua. Với lại tôi cũng không thích những nơi có nhiều người. Chỉ khi trời tối tôi mới ra ngoài đi dạo, còn bình thường tôi cũng rất ít khi đi ra ngoài.
Dương Gian nói:
- Không thể cứ như vậy suốt được, cậu nên đi ra ngoài thường xuyên hơn, không nhất thiết phải coi bản thân như một dị loại như vậy.
Vương San San trả lời:
- Tôi thích như vậy, với lại như này cũng rất tốt.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, không nói thêm gì nữa. Dù sao hắn cũng không thể hiểu được loại trạng thái hiện tại của Vương San San là trạng thái gì. dù sao hắn cũng không thể nào hiểu được Vương San San hiện tại đến là một loại
Một lát sau.
Hai người đi đến một chỗ giống như là một tòa miếu cao, có tường bao vây xung quanh. Có cửa ra vào, nhưng đang đóng chặt và khóa cẩn thận. Xung quanh cũng có lắp đặt thiết bị giám sát.
Tòa nhà cổ trạch mà Dương Gian phát hiện lúc trước được ẩn giấu ở trong chỗ này.
Sau khi cửa được Vương San San mở ra, ở bên trong nhà là một chiếc quan tài khá nặng nề đặt chính giữa. Ánh đèn chiếu xuống mặt quan tài, khiến cho nó giống như đang bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng mông lung. Ở trong một buổi tối yên tĩnh, việc nhìn thấy cảnh tượng như vậy khiến cho người ta không thể không sợ hãi.
Vương San San chỉ chỉ quan tài rồi nói:
- Trước đó tôi đang ngủ ở tầng trên, là do thứ này đánh thức tôi dậy.
- Gan của cậu lớn thật đó.
Ngay cả bản thân Dương Gian cũng có chút bội phục cô nàng này.
Nếu chỉ có một chiếc quan tài đặt ở trong hành lang thì cũng coi như thôi, nhưng điểm mấu chốt nhất ở đây chính là bên trong căn nhà cổ thời kỳ dân quốc này vẫn còn có một căn phòng mà hắn chưa từng mở ra. Cửa của căn phòng này đã được hàn kín kẽ và xây dựng hoàn toàn bằng vàng.
Mặc dù Dương Gian khá hiếu kỳ đối với thứ bên trong, nhưng cũng không tự tìm chết.
Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó đi đến phía trước, bước lại gần chiếc quan tài.
- Để tôi xem xem cỗ quan tài này một chút, cậu đứng cách xa xa ra.
Nhìn từ bên ngoài, chiếc quan tài này cũng không có biểu hiện gì quái lại. Là một chiếc quan tài bình thường, được Giang Diễm mua từ ngoài, ngoại trừ rắn chắc và hơi nặng một chút ra thì không có bất cứ lực lượng linh dị nào. Cho nên dù nhìn thì thấy chiếc quan tài này khá đáng sợ, nhưng thực chất nó chẳng có chút nguy hiểm nào cả.
Thứ thực sự nguy hiểm chính là thứ đặt bên trong quan tài.
Hắn đã đặt một cỗ thi thể của lệ quỷ ở bên trong đó.
Dương Gian đặt tay lên trên thành quan tài. Với khí lực hiện tại, hắn có thể nhẹ nhàng mở nó ra, nhưng hắn không lập tức làm như vậy.